Chương trước
Chương sau
Snape cùng Harry, một người ở phía trước một người ở phía sau, hai người vẫn duy trì cảnh giác, đi thăm dò từng bước trong rừng rậm.
Đi nửa ngày rồi hai người cũng không có phát hiện ra cách có thể đi ra khỏi khu rừng, Harry dừng lại, "Severus, không thể cứ đi suốt như vậy được."
Snape xoay người, gật gật đầu, "Nghỉ ngơi một lát rồi đi tiếp."
Harry cùng Snape hai người vai kề vai ngồi sau một cây đại thụ lớn, lưng dựa vào thân cây gồ ghề.
Ánh nắng thưa thớt xuyên thấu qua lá cây rậm rạp chiếu vào trên khuôn mặt của Snape và Harry. Xung quanh thường truyền đến những tiếng kêu của chim điểu.
Harry vui vẻ mà đem đầu dựa vào trên vai Snape. Snape giật mình, muốn đứng dậy mà bỏ chạy.
Harry dùng tay ấn trên bả vai Snape, "Severus, một lát là được, xin thầy."
Cái giọng nói mềm mại mang theo một chút làm nũng này, làm trong lòng Snape hoảng hốt một trận, không còn có cử động, khiến cho Harry cứ như vậy mà gối đầu lên trên vai hắn.
Cảnh tượng này, Harry giống như là đã từng thấy qua ở đâu suy nghĩ nửa ngày, mới nhớ tới là từng thấy qua trong Gương Ảo Ảnh.
Cảnh tượng trong Gương Ảo Ảnh cũng giống như thế này, cậu cùng Snape dựa vào một cây đại thụ, Snape thì đọc sách, còn cậu thì nằm trong lòng ngực của Snape.
Chẳng qua là trong gương có thêm một cậu bé có mái tóc đen và đôi mắt đen. Là con trai của cậu và Snape. Harry biết đứa nhỏ này sau này nhất định sẽ có tên là Slytherin.
Harry hiện tại thậm chí đều cho rằng Gương Ảo Ảnh có năng lực dự đoán tương lai.
Hai người ngồi cùng nhau nhưng lại có những suy nghĩ khác nhau, cũng không có ai nói gì với nhau.
"Grừ..." đột nhiên chung quanh vang lên một âm thanh trầm thấp chói tai, âm thanh đó mang theo một cảm rất đau khổ.
Âm thanh kia làm Harry cùng Snape trong lòng dâng lên một tia sợ hãi. Không biết là con vật gì lại có thể phát ra một âm thanh như vậy.
Hai người nhanh chóng đứng dậy rút ra đữa phép, cả nửa ngày xung quanh cũng không có động tĩnh gì khác.
"Chúng ta đi xem thử đi, nói không chừng sẽ có đường ra khỏi đây." Thời gian qua lâu như vậy, Harry cùng Snape rốt cuộc ở trong khu rừng phát một sinh vật khác, đương nhiên nhanh chân đến xem nói chừng sẽ có cơ hội thoát khỏi khu rừng này.
Harry cùng Snape hai người hướng về nơi có tiếng ồn phát ra mà đi tới.
Ước chừng qua hơn một giờ, Harry cùng Snape rốt cuộc phát hiện ra sinh vật thần bí kia.
Thân hình cường tráng áp đảo một phần lớn cây cối trong rừng, vảy vàng kim dưới ánh sáng mặt trời tỏa sáng rực rỡ. đầu của nó giống như lạc đà, sừng như một con nai lớn, mắt đỏ như máu, lỗ tai lớn như tai trâu, thân hình dài giống như một con rắn, móng vuốt sắc nhọn như một con chim đại bàng. Nó đau khổ mà rên rỉ, khủng bố không khí xung quanh làm Snape và Harry có chút không thể thở nổi.
"Đầu lạc đà, thân hình to lớn, sừng hươu, thân rắn, mosng vuốt đại bàng." Snape mắt tỏa ra ánh sáng nhìn sinh vật khổng lồ trước mắt, "Là rồng."
Harry kinh ngạc nhìn Snape, "Rồng?" Ở trong ấn tượng của Harry, rồng đều là những con vật có đôi cánh to lớn. Trước mắt cái con "Rồng" này không có cánh, nhưng cả người lộ ra uy nghiêm cùng hơi thở tôn quý.
Snape gật gật đầu, "Ta ở trên cuốn sách mà Slytherin cho ta có đọc qua, đây là rồng thần của Trung Quốc."
Ở trong sách của Slytherin? Slytherin đưa cho Snape cuốn sách ghi lại nội dung điều chế độc dược sinh con, nói cách khác
Harry bất đắc dĩ mà nhìn Snape, "Severus, không phải đâu"
Snape kiên định gật gật đầu, "Nó nhìn qua hình như có cái gì phiền toái." Harry hiểu rõ Snape muốn nói cái gì, nếu bọn họ có thể giúp con rồng thần này thì không chừng, nói không chừng liền có thể từ nó mà có được chút quà báo đáp.
Harry đỡ trán, xem ra là trốn không thoát, chắc chắn là Snape muốn có được máu của rồng thần Trung Quốc.
Snape thật cẩn thận tới gần rồng thần, tay phải cầm đũa phép, tay trái đem Harry bảo vệ ở phía sau.
Snape muốn điều chế Độc Dược sinh con cũng không phải là muốn làm cho bọn họ có con, hắn nghĩ cả đời này của hắn cũng không thể cùng Harry ở bên nhau. Hắn chỉ là đơn thuần muốn đem loại Độc Dược này nghiên cứu ra mà thôi, Snape si mê Độc Dược là chuyện mọi người đều biết rõ.
Tới gần hai người thấy rồng thần thật đáng sợ mà uy nghiêm. Càng tới gần, Harry càng thêm cảm.cảm thấy con rồng này càng thêm to lớn.
"Rống!!!" Rồng thần rõ ràng phát hiện trước mắt hai người nhỏ như hai con kiến, nhưng là cũng không có tấn công, chỉ là nhìn bọn họ nổi giận mà gầm lên một tiếng.
Harry cùng Snape lập tức dừng lại, Harry mang theo gương mặt tươi cười, tận lực làm chính mình nhìn qua vô hại càng tốt.
"Xin chào, rồng thần."
Snape quay đầu, dùng ánh mắt muốn nói ngươi ngu ngốc mà nhìn Harry, "Ngươi trông cậy vào một con rồng thần Trung Quốc, nghe hiểu được tiếng Anh?"
"Ách hay thử dùng xà khẩu xem sao?"
Snape gật gật đầu.
Rồng thần vẻ mặt ngốc x mà nhìn hai cái vật nhỏ nói ở trước mặt nó mà nó lại nghe không hiểu, hai người kia lá gan thật lớn cũng dám đi đến bên người nó, chính là rồng thần không cảm giác được hai người này có ác ý, cho nên liền kệ bọn họ.
Harry một lần nữa dùng xà khẩu cùng rồng thần chào hỏi,
[ Xin chào, rồng thần, ngươi có thể hiểu ta đang nói gì không? ]
Rồng thần kinh ngạc, nó trừng mắt to kinh ngạc nhìn nhóc con trước mắt.
[ ngươi có thể nói được tiếng rồng? Tuy rằng có chút không giống nhau, nhưng là ta còn có thể nghe hiểu được. ]
[ Ách chúng ta ở nước Anh đem loại ngôn ngữ này gọi là tiếng rắn. ]
Harry nói với Snape "Nó đem xà khẩu nói là tiếng rồng."
"Potter, hiện tại điều đó không quan trọng, máu của rồng thần mới là điều quan trọng nhất."
[ rồng thần, ngươi có chỗ nào không thoải mái sao? ]
Có lẽ là Harry có thể cùng nó giao lưu, làm rồng thần cảm thấy rất thân thiết, "Kêu ta Viêm là được rồi. Răng ta đau, đau rất nhiều năm. Ăn cái gì cũng không thoải mái, ta so với trước kia gầy đi rất nhiều."
Harry vẻ mặt đen lại bối rối mà nhìn con rồng thần bị đau răng. Quả nhiên a, răng quả thật rất đau a, có thể làm cho một con rồng mạnh mẽ như vậy mà đau đớn rất nhiều.
Harry đem vấn đề của viêm nói cho Snape biết, Snape lập tức lấy chiếc túi đã được dùng bùa thu nhỏ lấy ra một lọ Độc Dược đau răng, đưa cho Harry.
Harry đem Độc Dược biến trở về hình dạng ban đầu, mở nắp bình ra, nhìn viêm mà nói, [ Viêm, đây là Độc Dược có thể trị răng đau của ngươi. ]
Viêm đặc biệt phối hợp mà mở rộng miệng ra, Harry đem Độc Dược đổ vào. Một lát sau, Độc Dược liền có tác dụng, hàm răng của Viêm liền hết đau.
Viêm đong đưa cái đuôi, đặc biệt vui vẻ mà cảm ơn hai người, [ thật là rất cám ơn các ngươi. Rồng thần Trung Quốc ta đã được các ngươi giúp đỡ đương nhiên cũng phải báo đáp các ngươi, không biết ta có cái gì có thể báo đáp cho các ngươi không? ]
Harry đem lời nói của Viêm dịch lại cho Snape nghe, con ngươi của Snape liền lóe sáng, Harry có thể ở cặp kia mắt đen mà nhìn thấy được, vui sướng.
"Máu, ta yêu cầu nó cho ta máu."
[Viêm, ngươi có thể cho chúng ta một ít máu không? ]
Viêm không hề do dự, dùng móng vuốt sắc nhọn ở ngực của mình mà rạch một đường, chảy ra một giọt máu lớn. Rồi mới khép vết thương lại.
Đối với viêm mà nói đây chỉ là một giọt máu, nhưng chính là một giọt máu so với Harry nghĩ cũng không khác biệt lớn lắm.
Snape dùng bùa thu nhỏ giọt máu này lại, rồi mới rót vào một cái bình pha lê trống.
[ Viêm, ngươi có thể mang chúng ta đi ra khỏi cái rừng rậm này không? ]
Viêm gật gật cái đầu lớn, [ đến đây đi ngồi trên người ta. ]
Harry đặc biệt hưng phấn mà lôi kéo Snape chạy tới ngồi trên đầu của Viêm.
[ ngồi yên. ]
Bỗng nổi lên một trận gió xoáy, dưới lòng bàn chân của Viêm sinh ra một đám mây lớn, rồi mới nhảy lên trên đám mây đó mà đứng.
Cưỡi mây bay đi, chỉ có như thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.