Chương trước
Chương sau
"..... Harry" đây là lần đầu tiên Harry nghe thấy Snape kêu tên thánh của cậu.
Harry kích động mà vội vàng đáp lại, "Ân."
Chính là lời nói kế tiếp của Snape, làm Harry cảm thấy chính mình giống như rơi vào vào động băng lạnh lẽo.
"Nếu ngươi muốn ta gọi tên ngươi như thế, ta liền thỏa mãn ngươi một lần. Nhưng là, Potter, ta chưa từng có thích qua ngươi." Giọng nói lạnh băng kia giống một cái mũi tên băng, cắm vào trái tim Harry.
Harry liều mạng mà lắc lắc đầu, "Không có khả năng, Thần Hộ Mệnh của thầy là bộ dáng của em."
Snape cong khóe miệng, ở Harry nhìn ra đó chính là một cái cười nhạo, "Thần Hộ Mệnh sẽ theo tình cảm của phù thủy mà biến hóa, mà ta, hiện tại cảm giác duy nhất chính là phải bảo vệ tốt con trai của Lily, cũng chính là ngươi, Potter."
Lily! Lily! Lily! Lại là Lily!
"Đối với thầy mà nói, em trừ bỏ là con trai của Lily, cái gì cũng đều không có sao?" Ánh mắt cầu xin của Harry mà nhìn Snape, khẩn cầu trong miệng của hắn đừng nói ra câu trả lời khẳng định.
Nhưng mà, "Đúng vậy, Potter. Ngươi với ta mà nói, chỉ là con trai của Lily." Snape không chút do dự mà trả lời, giọng nói quyết đoán kia làm trái tim Harry run rẩy một trận.
"Nguyên lai, em chỉ là con trai của Lily...... Mà thôi."
Đã lâu như thế rồi, Harry cho rằng cậu ở trong lòng Snape đã có một vị trí, chẳng sợ không phải thích, một vị trí nho nhỏ như vậy là đủ rồi.
Chính là, Harry hiện tại phát hiện ở trong lòng Snape cũng chỉ có một mình Lily, mà cậu chỉ là con trai có quan hệ huyết thống với Lily, không hơn.
Cậu tự tử vì tình, bảo vệ hắn, yêu hắn, ở trong lòng Snape là buồn cười cỡ nào.
"Ha ha ha ha......"
Harry cười, cười nhạo chính bản thân mình.
"Em nguyên lai chính là một người đáng chê cười. Phốc ——"
Harry thương tâm tận xương, phun ra một ngụm máu.
Một dòng khí len lỏi qua lại trên người Harry, ma lực vô hình ở bên người cậu hình thành một cái loại gió lốc nhỏ tùy ý mà phá hư tất cả xung quanh.
"Potter!" Snape luống cuống, Harry thế nhưng đã xảy ra bạo động phép thuật.
Hắn đáng chết thế nhưng lại làm Harry xảy ra bạo động phép thuật!
Snape cấp cho chính mình bùa chú bảo vệ liền vọt vào trung tâm gió lốc của Harry. Ma lực lạnh thấu xương điên cuồng mà đập vào người Snape, lưu lại trên người hắn chi chít những vết thương dài ngắn.
"Petrificus Totalus!" Snape chỉ có thể dùng biện pháp dùng bùa chú tê liệt này để đình chỉ bạo động phép thuật của Harry.
Harry ngã xuống trong lòng ngực Snape, Snape dùng tay nhẹ nhàng mà vỗ vỗ khuôn mặt Harry, cặp mắt đen trống rỗng kia tràn đầy thống khổ, "Rất xin lỗi....... Ha.... Harry......"
Snape ôm Harry đi tới Bệnh Thất, phu nhân Pomfrey nhìn đến bộ dạng thương tích đầy mình của mà kêu lên, "Nga, Snape, thầy như thế nào lại bị thương nặng như vậy?"
Nghe được Pomfrey kêu lên, Snape lúc này mới phát hiện áo đen của mình sớm đã trở nên rách tung toé, trên người đầy những vết thương dài ngắn khác nhau, máu chảy ra làm ướt cả áo đen, có miệng vết thương rất sâu đến có thể nhìn đến tận xương cốt.
Snape lúc này mới cảm giác có chút đau, nhưng mà hắn lại bình tĩnh mà lắc lắc đầu, đem Harry đặt ở trên giường, "Ta không có việc gì, nhìn xem Potter đi, hắn bạo động phép thuật."
Phu nhân Pomfrey cấp cho Harry mấy cái bùa chú tra xét, "Cậu ấy không có việc gì, chỉ là ma lực tiêu hao quá mức dẫn đến hôn mê bất tỉnh."
Mặt Snape luôn căng chặt nghe vậy liền có chút nhu hòa, tựa như nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Phu nhân Pomfrey đưa cho Snape mấy bình Độc Dược, tận mắt nhìn thấy hắn uống xong mới rời đi.
Miệng vết thương của Snape chậm rãi liền lại, chỉ có đặc biệt miệng vết sâu sau khi liền lại, để lại vết sẹo.
"Snape, thầy hẳn là trở về nghỉ ngơi cho tốt đi."
Snape lắc lắc đầu, rồi mới ngồi trên mép giường của Harry, vẫn luôn như vậy mà nhìn Harry.
"Ai......" phu nhân Pomfrey biết Snape cố chấp, cũng không có tiếp tục khuyên bảo hắn.
Chẳng qua trước khi phu nhân Pomfrey rời đi để lại một câu, "Snape, thầy cùng Harry có tình cảm, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được. Lưỡng tình tương duyệt, thầy cần gì phải làm khổ mình như vậy."
Snape chỉ là nhấp môi nhưng cái gì cũng đều không có nói.
Thiếu niên trên giường ngủ vẫn luôn cau mày, Snape vươn tay đem lông mày của cậu vuốt thẳng.
Ngón tay Snape thon dài nhẹ nhàng mà miêu tả khuôn mặt Harry, cái mũi, khuôn mặt cùng môi. Giống như muốn đem bộ dạng Harry, thật sâu mà khắc vào trong lòng.
Thật lâu sau lông mi của Harry khẽ run rẩy, Snape biết cậu muốn tỉnh, xoay người liền rời đi.
Harry mở con ngươi ra, nhìn đến cửa thấy một góc áo màu đen lướt qua. Nhìn đến mép giường còn lún sâu, Harry biết Snape vừa mới rời đi.
Phản ứng đầu tiên của Harry là vui sướng, Snape vẫn luôn lo lắng cho cậu. Nhưng mà sau đó, vui sướng đều bị thay thế bởi chua xót cùng đau khổ, Snape lo lắng, chỉ là bởi vì cậu là con trai của Lily, không phải sao?
———————————————
Bắt đầu từ ngày đó, Harry vẫn luôn trốn tránh Snape.
Harry cũng không tiếp tục ở lại hầm, mà dọn đi ở trong Phòng Yêu Cầu. Mỗi lần học xong tiết Độc Dược, ánh mắt Harry cố tình mà không nhìn bóng dáng của Snape.
Mà Snape phát hiện Harry tránh né, cũng không hề cố tình để ý tới Harry.
Hai người tựa như không biết đến sự tồn tại của đối phương, hai người tựa như không hề quen biết nhau.
Draco là số ít người biết việc Harry thích Snape, cho nên hắn tự nhiên liền phát hiện Harry cùng Snape hai người không thích hợp.
Draco hẹn Harry đến nói chuyện bên Hồ Đen, chỉ có hai người bọn họ.
Harry cùng Draco ngồi ở bên bờ hồ, dựa vào cây đại thụ phía sau.
"Harry, cậu gần nhất xảy ra chuyện gì?"
Harry lắc lắc đầu, miễn cưỡng tươi cười một cái, "Không có gì, Draco."
"Harry, đau khổ trong mắt cậu không lừa được mình. Cậu cùng giáo sư Snape đã xảy ra chuyện gì?"
Harry đang nghe đến tên Snape nháy mắt đôi mắt liền đỏ lên.
"Harry!" Draco nhìn bộ dạng Harry có chút đau lòng, hắn trước nay chưa thấy qua Harry như vậy, điểm này cũng không giống như Harry mà hắn quen biết.
"Draco, chắc cậu cũng biết, Severus thích mẹ của ta."
Draco gật gật đầu, "Mình từng nghe ba nói qua."
"Thầy ấy nói.... Thầy ấy chỉ là đem mình coi thành con trai của mẹ mình mà thôi......"
Draco nghe thế rốt cuộc cũng hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện, "Không có khả năng, Harry. Giáo sư ngày thường quan tâm đối với cậu, mình đều có thể cảm giác được."
Harry cho rằng Draco đang an ủi cậu, "Draco, cậu không cần an ủi mình. Severus thậm chí còn nói, sở dĩ Thần Hộ Mệnh của thầy ấy biến thành bộ dạng animagus của mình, là bởi vì thầy quan tâm con trai của Lily......"
"Thần Hộ Mệnh của giáo sư là bộ dạng animagus của cậu?" Draco kinh ngạc nói.
Harry gật gật đầu.
"Vậy càng không thể, Harry. Giáo sư tuyệt đối là có cảm giác với cậu."
Harry nghi vấn mà nhìn Draco.
"Mình ở thư viện nhà Malfoy đọc qua một cuốn sách nói về Thần Hộ Mệnh, người bình thường cũng không biết, Thần Hộ Mệnh của phù thủy xác thật sẽ bởi vì tình cảm mà biến hóa, nhưng là nó chỉ có thể biến thành bộ dạng của người mình yêu."
"Cho nên, Severus là đang gạt mình!" Harry vui vẻ mà nhảy dựng lên.
Draco gật gật đầu, "Mặc kệ là bởi vì nguyên nhân gì, giáo sư Snape không muốn thừa nhận tình cảm đối với cậu, nhưng là thầy ấy xác thật là để ý cậu."
Harry nắm chặt nắm tay, chỉ cần Snape để ý cậu thì tốt rồi, mặc kệ bởi vì cái gì, một ngày nào đó cậu sẽ làm Snape thừa nhận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.