Chương trước
Chương sau
Lễ Giáng Sinh với ta mà nói, cùng với những ngày bình thường khác cũng không có cái gì khác nhau.
Ta vốn định giống như những ngày bình thường đi nghiên cứu Độc Dược, chính là trong hầm hiện lên một hình ảnh cậu bé vội vàng mở ra những món quà Giáng Sinh.
Ta biết chắc chắn Potter đều đã biết hắn sẽ có được những món quà gì, chính là hắn vẫn là mang theo bộ dạng vui vẻ như vậy mà mở quà.
Đối với ta loại lễ Giáng Sinh này thì mỗi năm chỉ thu được hai phần quà, không thể làm người ta vui vẻ mà nói, thật sự là không thể lý giải loại cảm giác này.
Ta liền như vậy lẳng lặng mà nhìn hắn mở quà, khi thời điểm thấy hắn lấy ra áo choàng tàng hình, ta rốt cuộc ngồi không yên.
"Potter, ngươi nghĩ muốn dùng áo choàng tàng hình này làm cái gì?"
"Giáo sư, thầy hẳn là nên hỏi, hiệu trưởng Dumbledore muốn cho em dùng áo choàng tàng hình này làm cái gì?" Bộ dạng giảo hoạt kia cực kỳ giống một con hồ ly.
Hắn lại lấy ra một hộp quà màu xanh lục đậm nói là quà Giáng Sinh cho ta. Từ hộp truyền đến mùi hương nhè nhẹ của dược liệu, sau khi mở ra, quả nhiên là một hộp lớn dược liệu tương đối quý hiếm.
Ta xác thật rất vui vẻ, ta thừa nhận, đây là quà Giáng sinh tốt nhất mà ta nhận được, tuy rằng ta chỉ nhận được một vài món quà mà thôi.
"Potter, ngươi hẳn là biết ta không có thời gian chuẩn bị quà Giáng Sinh cho ngươi."
Người có đầu óc đều có thể nhìn ra được đây chỉ là một cái cớ, thời gian có vội cỡ nào cũng không vội đến mức thời gian mua quà tặng cũng không có.
Ta chính là không có chuẩn bị, bởi vì ta chưa từng nghĩ tới, cậu bé này sẽ chuẩn bị lễ vật cho ta.
Tuy rằng Potter trong miệng nói không thèm để ý, chính là ta nhìn ra được hắn thất vọng rồi. Mắt hắn như vậy đều trở nên thất vọng không có sáng ngời lên. Giống một cái hồ nước u ám, làm ta không thể hô hấp được.
"Potter, ngươi có chuyện gì muốn làm?" Ta chỉ có thể lấy cái này đền bù cho hắn đi.
Quả nhiên, Potter lại trở nên vui vẻ giống như ngày thường, mắt cũng sáng lên làm ta cảm thấy rất...... Ấm áp. Đúng vậy, có lẽ ta cũng trở nên có chút sung sướng.
Chính là Potter đáng chết, như thế nào lại muốn đi công viên trò chơi như thế. Mà ta thế nhưng thật đúng là đồng ý dẫn hắn đi.
Ta cho rằng trên đời này trò chơi không có đầu óc nhất chính là quidditch, nhưng ta sai rồi, còn có tàu lượn siêu tốc. Ta tình nguyện lựa chọn ngồi trên cái chổi hơn.
Mà đầu sỏ gây tội làm ta sắc mặt càng thêm tái nhợt, thế nhưng lại dính ở bên người ta, cùng ta trở về nhà.
"Nhà" cái từ này, là Potter nói ra.
Ở lão Snape sau khi phát hiện mẹ ta là một nữ phù thủy, ta không còn có đem Spinner's End gọi là nhà, cho đến hôm nay.
Ta vẫn luôn đều biết rất rõ Spinner's End là một nơi không tốt, nhưng là ta trước nay cũng không biết, thế nhưng có người gan lớn đến mức có thể tới đánh cướp ta.
Ta không nói gì, lạnh lùng mà nhìn Muggle trước mắt, ở trong tay gắt gao mà nắm chặt đũa phép.
Nhóm Muggle trước nhìn ta không nói lời nào chắc nghĩ ta đang sợ hãi sao? Đáng chết thế nhưng lại nhưng ánh mắt ghê tởm như thế mà nhìn Potter, còn muốn ta đem hắn giao ra cho bọn họ.
Một thân hình nho nhỏ trốn sau lưng ta, cả thân thể gắt gao mà dán ở sau lưng ta.
Ta biết, Potter sẽ không sợ hãi, chỉ mấy người Muggle mà thôi, cậu bé này chính là người đã đánh bại Chúa Tể Hắc Ám.
Nhìn bộ dạng nhóm người Muggle càng ngày càng kiêu ngạo kia, lời nói càng ngày càng khó nghe.
"Mông gợi cảm như vậy, làm nhất định sẽ rất sảng khoái."
Ta không biết vì cái gì mà phẫn nộ như vậy, đúng vậy, chưa bao giờ cảm nhận qua sự phẫn nộ như vậy. Giống như ngọn lửa đang cháy bỏng trong lòng ta.
"Ngươi nói xong rồi, nên đến lượt ta. A — va — da — Ke — davra!"
Một ánh sáng xanh đánh trúng tên Muggle kia, người đã từng lên tiếng nhục mạ hiện tại miệng gắt gao mà nắm chặt lại, nga, hiện tại ta cảm giác được có chút bình thản.
Chính là, không đủ.
"Sectumsempra." Từng cánh tay bay lên, máu văng ra khắp nơi, mang theo tiếng kêu rên cùng tiếng kêu thảm thiết.
Cái này, a, xem như đền bù vừa cho mấy câu nói vừa rồi.
Sau khi lấy lại lý trí, ta cũng không có quên xử lý tốt ký ức của nhóm người Muggle này. Cái này là thói quen nhiều năm làm gián điệp, không phải sao? A, thật châm chọc a.
Ta nói với cậu bé kia, "Potter. Thấy không, ta chính là người như vậy. Giết người không chớp mắt."
Potter lại không sao cả mà cười cười, "Severus, em đã sớm biết thầy là dạng người gì. Bọn họ đáng chết! Nếu hôm nay thầy không giết bọn họ, sau này bọn họ cũng sẽ đi giết người khác."
"Bọn họ là Muggle, không phải Tử Thần Thực Tử."
"hành vi vừa rồi của bọn họ cùng Tử Thần Thực Tử cũng không khác nhau gì mấy."
Nhìn bóng dáng cậu bé trong phòng bếp, ta cảm thấy chưa bao giờ từng có vui vẻ như vậy. Đúng vậy, chính là cái từ "Vui vẻ" này.
Ta không biết, ta đã bao nhiêu lâu chưa từng có dùng cái từ này hình dung tâm tình của mình. Nhưng, cái này đều không quan trọng.
Hắn có thể chấp nhận, chấp nhận bộ dạng chân thật của ta.
Ta trước nay đều không phải người tốt, bằng không ta cũng sẽ không dứt khoát kiên quyết mà gia nhập Tử Thần Thực Tử.
Ta vốn không muốn tranh đoạt cái gì, nhưng là sự miệt thị của James Potter cùng sự quyết liệt của Lily làm ta không thể không đi đến một bước này.
Ta vốn không nghĩ sẽ tự tay hành hạ người khác đến chết, nhưng là nếu có người thương tổn người ta để ý, nếu ta lại không ra tay, chẳng phải ta sẽ trở thành một người nhu nhược sao!
Ta không phải người nhu nhược! Ta Severus Snape trước nay đều không phải người nhu nhược!
Ta thừa nhận, ta dám thừa nhận nội tâm của ta, ta để ý Potter, thậm chí ta thích Potter.
Đúng vậy! Ta thích Harry Potter.
Chính là ta biết, chúng ta không có khả năng ở bên nhau.
Chẳng những bởi vì tuổi tác chênh lệch, vấn đề giới tính, quan hệ thầy trò, còn bởi vì Lily.
Ta không thể trốn tránh chuyện Lily bởi vì ta mà chết, cho nên, ta không thể cùng hắn ở bên nhau.
Ta không thể vượt qua được mặc cảm tội lỗi của ta, lương tâm ta không cho phép......
Này có thể là ta còn sót lại một chút lương tri đi.
—————————————————
Có lẽ là bởi vì thừa nhận trong lòng thích.
Cho nên đối hắn càng ngày càng dung túng.
Dung túng hắn xưng hô với ta, dung túng hắn hỏi ta những câu hỏi không dứt, dung túng hắn lưu lại càng ngày càng nhiều dấu vết trong sinh hoạt của ta.
Nhìn thấy Potter bởi vì huyết thống của Draco mà có vẻ không vui, ta cho rằng hắn thích Draco.
Ta đây lại là cái gì? Lúc trước hắn nói yêu ta lại là cái gì?
Potter nói cho ta biết Weasley thích Draco.
Ân...... Nguyên lai là như thế này.
"Severus, thầy xảy ra chuyện gì."
Ta xảy ra chuyện gì? Ta cũng không thể nói cho Potter, ta đáng chết lại ghen tị đi.
Lucius nhiều lần gửi thư cho ta, muốn ta đi tham gia vũ hội Giáng Sinh ở trang viên Malfoy.
Ta không hề nghĩ ngợi liền từ chối, ta vì cái gì muốn hy sinh thời gian ở bên nhau cùng Potter, mà cùng ở bên một đám người lòe loẹt kia.
Ta thừa nhận ta thích cùng Potter ở bên cạnh nhau, ta biết ta sẽ sa vào trong bầu không khí an nhàn này.
Nhưng là......
Ta thích Potter.
Ta biết chúng ta không có khả năng ở bên nhau, nhưng là, làm một người bạn, một người lớn, lẳng lặng mà ở bên người hắn vẫn là có thể đi. Đây là ước nguyện cuối cùng của ta, Merlin, hy vọng ngài thành toàn cho ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.