Lưu Hạ đứng dậy, phủi phủi ống tay áo, oan ức nói. "Tiểu sư thúc, ta chỉ muốn...." Nàng phải nói thế nào đây, chẳng lẽ bảo muốn mượn Lưu Quang cầm ư? Nàng đã bị người ta bắt tại trận rồi, rõ ràng nàng mượn xong sẽ trả, nhưng nhất định người ta còn lâu mới tin.
"Cô muốn trộm Lưu Quang cầm sao?" Thiều Nguyệt chắc như đinh đóng cột, mục đích Lưu Hạ đến Trường Lưu chính là nó, hóa ra nàng ta vẫn chưa từng bỏ cuộc.
"Tiểu sư thúc, sao người biết?" Lưu Hạ khó tin nhìn Thiều Nguyệt, nàng nhớ rõ mình chưa từng kể cho bất cứ ai.
"Ngay từ hôm cô tới Tuyệt Tình điện, ta đã biết rồi."
"Ta sẽ trả lại, thật đấy!" Lưu Hạ hứa.
"Ta tin cô sẽ trả lại, song nếu là người khác thì nhất định sẽ không chịu hoàn đồ. Lưu Hạ, sau khi sư huynh rời đi, Tuyệt Tình điện do ta cai quản, ta sao có thể tùy tiện giao Thần khí cho cô đây? Nếu xảy ra bất kì sơ suất nào, cô bảo ta phải đối mặt với sư huynh sao đây?" Thiều Nguyệt nghiêm túc.
"Ta... ta chỉ muốn đàn cho ca ta nghe." Lưu Hạ cúi đầu, nhỏ giọng nói.
"Vậy thì rất đơn giản, cô đàn ở chỗ ta, ta dùng ngọc thạch lưu giữ lại, cô có thể đưa ngọc thạch cho ca cô, thế thì hắn có thể nghe được." Thiều Nguyệt duỗi tay, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện một ngọc thạch hình tròn.
Lưu Hạ khó tin. "Tiểu sư thúc? Người cho phép ta đàn Lưu Quang cầm ư?"
Thiều Nguyệt gật đầu. "Nhạc cụ cũng cần có người sử dụng, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-ho-em-suot-doi/196220/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.