Mặt trời ngả đằng Tây, ánh nắng xế chiều phủ nét ấm áp lên khu rừng, khoác lên những tán cây bộ áo choàng dài lê thê, còn ở trong ngôi nhà tranh giữa thung lũng, trên chiếc ghế nằm, hai bóng người đang ôm nhau, cảnh tượng êm đềm và tốt đẹp biết bao. Bỗng nhiên mắt một người hơi giật giật, sau đó dần dần mở ra, đến khi trông thấy gương mặt quen thuộc gần trong gang tấc, nàng mới nở nụ cười tươi roi rói. 
Có thể vừa tỉnh dậy đã trông thấy người mình yêu là chuyện hạnh phúc dường nào chứ. Hoa Thiên Cốt chăm chú ngắm nghía khuôn mặt lúc ngủ của Thiều Nguyệt, không khỏi đưa tay lên vuốt ve, từ mi mắt tới gò má, nàng không ngừng phác thảo lại dung nhan của Thiều Nguyệt. Cơ thể yếu ớt khiến làn da Thiều Nguyệt có chút nhợt nhạt, vì uống thuốc lâu dài nên trên người cô nồng nặc mùi thuốc bắc, song đó cũng chẳng thể ảnh hưởng đến hình tượng Thiều Nguyệt trong mắt Hoa Thiên Cốt, với Hoa Thiên Cốt, Thiều Nguyệt mãi mãi là con người đẹp đẽ nhất trần đời. 
Ánh mắt vốn đang ngập tràn tình yêu thì trong lúc lơ đãng chạm vào tóc mai của Thiều Nguyệt, Hoa Thiên Cốt giật mình. Con ngươi nàng co lại, ngón tay run rẩy đưa tay nhẹ sờ vào sợi tóc bạc trắng một màu nhức nhối giữa những lọn tóc đen. Nàng nhớ trận đại chiến ấy, sư tôn đã ngăn nàng lại, lúc bấy giờ hai bên tóc mai người còn trắng xóa, thế nhưng từ khi sư tôn quay trở về, mái đầu lại quay trở lại với sắc đen, Hoa Thiên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-ho-em-suot-doi/1360564/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.