Thiều Nguyệt nằm trên giường mà mãi chẳng ngủ được, cô cau mày đứng dậy, nhìn qua Hoa Thiên Cốt ở giường đối diện, cuối cùng lắc đầu thở dài, bắt đầu tĩnh tọa nhập định, cố gắng bình ổn lại những suy nghĩ rối rắm của mình.
Bạch Tử Họa vừa rời khỏi đây thì mấy người đám Nghê Mạn Thiên vội vàng chạy tới, "Tôn thượng ơi, Kiếm tôn và Thiên Cốt thế nào rồi ạ?"
"Họ không sao rồi, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều thì sẽ sớm khôi phục." Bạch Tử Họa đáp.
"Tốt quá! Cốt Đầu và Kiếm tôn không sao rồi." Đường Bảo vui vẻ, Bạch Tử Họa chợt đưa một cái túi gấm cho con bé.
Đường Bảo trầm mặc chốc lát mới nhận cái túi, ngắm nghía một hồi thì cao hứng không thôi, "Đây là túi gấm của Cốt Đầu đó ạ?"
Bạch Tử Họa gật đầu, sau đó chàng biến thành một luồng ánh sáng trắng rời khỏi đảo Bồng Lai. Tử Mạch nhìn lên trời, lẩm bẩm, "Tôn thượng vẫn rất quan tâm chủ nhân."
"Đúng đấy, ta hoàn toàn không thể ngờ được là Tôn thượng sẽ đích thân trị liệu tổn thương cho Thiên Cốt, nếu chỉ trị thương cho mỗi Kiếm tôn thì còn hiểu được, dù sao ngài ấy cũng từng trừng phạt Thiên Cốt nặng nề là thế." Nghê Mạn Thiên có vẻ hơi khó hiểu.
"Là vì sự quyết tâm của chủ nhân khiến Tôn thượng phải nhượng bộ, ngài ấy biết Thiên Cốt rất quan trọng đối với chủ nhân cho nên Tôn thượng không muốn chủ nhân phải đau lòng." Tử Mạch bày tỏ quan điểm.
Nghê Mạn Thiên nhớ lại cảnh tượng Thiều Nguyệt thay Hoa Thiên Cốt chặn lại đinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-ho-em-suot-doi/1360526/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.