"Sóc Phong, huynh, huynh nói gì vậy? Ta không hiểu." Hoa Thiên Cốt lắc đầu.
"Thiên Cốt, ta sinh ra từ một viên đá."
"Cái gì? Sóc Phong, huynh..." Hoa Thiên Cốt giật mình.
Sóc Phong nâng mảnh ngọc lên, "Mảnh ngọc đeo ở cổ cô là ngọc Viêm Thủy, còn ta chỉ là một mảnh không lành lặn của nó, cho nên thật ra ta là đá."
Hoa Thiên Cốt không biết phải nói gì, nàng cảm thấy hơi tổn thương, mà cũng bi ai nữa, Sóc Phong nhìn lên trời, "Ta không biết ta sinh ra tự bao giờ, cũng không biết vì sao ta lại được sinh ra, nhưng ta biết ngày mà tất cả tụ hợp lại, cũng là ngày mà thân thể ta biến mất."
Hoa Thiên Cốt lắc đầu lia lịa, "Sẽ không đâu, không đâu mà, huynh đừng nói linh tinh, dù huynh có chết, chúng ta vẫn có thể dùng ngọc Viêm Thủy để cứu sống huynh mà?"
"Ngốc, bản thân ta đã là ngọc Viêm Thủy rồi, sao tự ta có thể cứu bản thân ta kia chứ? Cô không thấy mỗi khi bị thương, ta đều lành nhanh hơn hẳn người khác hay sao?"
"Được rồi, vậy thì chúng ta không gỡ bỏ phong ấn nữa, về Trường Lưu thôi nào, bây giờ chúng ta quay về đi." Hoa Thiên Cốt nắm lấy tay Sóc Phong, "Chúng ta mau tìm Tôn thượng để nhận lỗi vậy."
"Đừng ngốc nữa," Sóc Phong giữ Hoa Thiên Cốt lại, vẻ mặt nghiêm túc, "Chúng ta đã gian khổ thế nào để có thể thu thập đủ tất cả Thần Khí kia chứ, sao có thể bỏ giữa đường như vậy? Chẳng lẽ cô định trơ mắt nhìn Kiếm tôn chết ư?"
"Không, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-ho-em-suot-doi/1360517/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.