Thiều Nguyệt lưu luyến máu Hoa Thiên Cốt không thôi, sau khi đã hút hết sạch toàn bộ số máu còn sót lại trong miệng nàng, Thiều Nguyệt mới gượng dậy, hai mắt vô hồn nhìn Hoa Thiên Cốt chằm chằm, Hoa Thiên Cốt hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng thì thầm, "Sư tôn..."
Dựa vào khứu giác, Thiều Nguyệt lại cúi người xuống, liếm liếm khóe môi Hoa Thiên Cốt, sau đó cô lại từ từ hạ xuống, tới bên cổ nàng. Toàn thân Hoa Thiên Cốt run rẩy, nàng cho rằng Thiều Nguyệt muốn... nhưng Thiều Nguyệt vẫn chỉ dừng lại ở động mạch trên cổ Hoa Thiên Cốt, liếm đi liếm lại vị trí ấy, đột nhiên Hoa Thiên Cốt hiểu ra ý định của Thiều Nguyệt. Mặc dù thất vọng, song Hoa Thiên Cốt vẫn rất vui, chỉ cần sư tôn muốn thì nàng có thể cho đi tất cả. Hoa Thiên Cốt ôm chặt lấy đầu Thiều Nguyệt, dịu dàng nói, "Sư tôn à, nếu máu của con có thể khiến người thấy tốt hơn thì xin người đừng nên do dự." Dứt lời, nàng nhấn đầu Thiều Nguyệt xuống, để nó có thể chạm gần hơn nữa mạch đập của nàng.
Ánh mắt Thiều Nguyệt chợt lạnh, cô há miệng ra, nhưng khi sắp cắn đến nơi thì lại dừng, miệng không ngừng lẩm bẩm, "Không thể khiến Tiểu Cốt bị thương, không thể khiến Tiểu Cốt bị thương..."
Hoa Thiên Cốt còn đang thắc mắc không biết sao tự dưng Thiều Nguyệt lại ngưng, nàng chợt nghe thấy lời thủ thỉ của cô, hốc mắt nóng bừng, nàng bật nức nở, "Sư tôn, không sao hết, Tiểu Cốt cam tâm tình nguyện mà."
Hai tay Thiều Nguyệt đột nhiên chống đất, cô lắc đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-ho-em-suot-doi/1360507/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.