Thiều Nguyệt ngồi trong phòng, đối diện với cái gương soi trước mắt, đối với ba cái trò vấn tóc của cổ đại quả thực quá phức tạp, Tử Trúc tiến lại gần, mỉm cười giật lấy cái lược gỗ trên tay cô, "Hay là để ta làm cho."
Thiều Nguyệt gật đầu, nở nụ cười với hình ảnh phản chiếu của Tử Trúc trong gương, Tử Trúc trêu cô, "Nếu để cho người ngoài biết Kiếm tôn người người tôn kính lại chẳng thể tự chải đầu thì không phải sẽ khiến tất cả kinh ngạc sao?"
Thiều Nguyệt đánh nhẹ Tử Trúc một cái, "Chỉ tại phương thức ở thế giới của các người quá phức tạp và đa dạng thôi."
Tử Trúc hồi tưởng lại thời Thiều Nguyệt mới tới Trường Lưu, lúc đó tóc cô cũng để dài, vậy mà cô lại chỉ buộc lên một cách đơn giản, nàng chợt phì cười, Thiều Nguyệt thắc mắc, "Tử Trúc, cô cười cái gì?"
Tử Trúc lắc đầu, "Không có gì hết, ha ha..."
Thiều Nguyệt không nhìn Tử Trúc, "Lại còn không có gì, thế mà cô vẫn cười...."
Tử Mạch bưng trà bước vào, trông thấy Thiều Nguyệt và Tử Trúc đang trò chuyện vui vẻ, bước chân của nàng dừng hẳn lại, nụ cười của Tử Trúc, giá như nàng cũng có thể mỉm cười với mình như vậy thì thật tốt.
Tử Trúc chải đầu xong xuôi cho Thiều Nguyệt rồi ngồi xuống bên bàn, Tử Mạch rót trà cho Thiều Nguyệt, rồi lại rót cho Tử Trúc, Tử Trúc vội vã ngăn nàng lại, "Không cần đâu, để ta tự làm đi."
Tử Mạch đứng yên bất động, sau đó nàng ngoan ngoãn đặt tách trà tới trước mặt Tử Trúc xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-ho-em-suot-doi/1360496/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.