Hoa Thiên Cốt nằm trên giường, Đường Bảo ở bên nàng, dần dà Hoa Thiên Cốt cũng mở mắt, Đường Bảo nhìn thấy, cao hứng nhảy tới cạnh nàng, "Mẹ ơi, mẹ à, mẹ tỉnh rồi sao?"
"Đường Bảo?" Hoa Thiên Cốt giữ trán. "Ta nhớ là sư tôn đã đả thông tiên mạch cho ta, sau đó thì... sau đó thì..." Nàng mơ mơ hồ hồ, hình như sư tôn đã tĩnh tọa bên cạnh nàng thì phải, chẳng lẽ đó là một giấc mộng ư?
"Mẹ ơi, mẹ đã hôn mê bảy ngày bảy đêm rồi."
"Cái gì cơ?" Hoa Thiên Cốt bật dậy, "Đường Bảo, không phải con đang đùa đấy chứ?"
"Mẹ ơi, con lo gần chết mà, sao có thể đùa được chứ? Huống chi tối nào Kiếm tôn cũng tới chăm sóc mẹ, người sợ mẹ cảm thấy khó chịu ở đâu đó."
"Có thật không? Hóa ra sư tôn có đến đây," Hoa Thiên Cốt thầm vui vẻ, sư tôn vẫn luôn ở cạnh bên chăm sóc cho nàng, nàng hưng phấn muốn nhảy xuống giường để đi tìm Thiều Nguyệt.
Đường Bảo vội vàng ngăn cản, "Ai da, mẹ ơi, mẹ muốn đi đâu thế, Kiếm tôn giao cho con nhiệm vụ phải trông mẹ cho thật tốt mà."
"Đường Bảo à, con yên tâm, ta cũng đã nằm bảy ngày bảy đêm rồi, bây giờ tâm trạng ta đang cực kỳ tốt." Hoa Thiên Cốt vươn vai, nàng cảm thấy sảng khoái chưa từng thấy, "Cảm giác toàn thân nhẹ bẫng, cứ như một giọt nước vậy, lòng ta bây giờ vô cùng sáng rõ, cực kỳ thông suốt, hóa ra đây chính là cái gọi là đả thông kinh mạch sao."
Đường Bảo giải thích, "Mẹ ơi, ấy là bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-ho-em-suot-doi/1360480/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.