Sáng sớm, Hoa Thiên Cốt cùng Vân Ẩn trở về Thục Sơn, Khinh Thủy và Mạnh Huyền Lãng đi tiễn nàng, nàng đảo mắt nhìn xung quanh, thế nhưng không hề thấy bóng dáng Nghê Mạn Thiên đâu, nhớ lại vụ tối trước tại phòng của Nghê Mạn Thiên, nàng thất vọng bảo, "Không biết Mạn Thiên làm sao nữa, hình như nàng giận ta thì phải, tối hôm qua ta gọi nàng, nàng còn chẳng thèm trả lời ta."
Khinh Thủy thở dài, "Thiên Cốt, cậu cũng ngốc quá đi, tất nhiên là ả ta tức giận rồi, bây giờ ả ta biết hóa ra thân phận của cậu lại là Chưởng môn Thục Sơn, còn lợi hại hơn hẳn so với ả, không chừng giờ ả đang vô cùng phiền muộn đấy."
"Hả?" Hoa Thiên Cốt chợt thốt, vội vàng giải thích, "Ta... ta chỉ là vâng mệnh lúc người khác lâm nguy, chỉ là thay mặt Chưởng môn mà thôi, ta sẽ nhanh chóng trả lời chức vị này, ta không có cố ý lừa gạt nàng đâu, ta cũng không muốn lừa gạt mọi người."
Khinh Thủy nói, "Dĩ nhiên ta biết, cơ mà liệu cậu có biết hay không? Mọi người tranh luận với nhau suốt cả buổi chiều, bây giờ tin tức đã lan truyền rộng khắp Trường Lưu sơn rồi."
"Á?" Hoa Thiên Cốt kinh ngạc, sao lại khoa trương đến thế, nàng không biết phải xoay sở sao đây, "Thế làm gì giờ?"
"Chuyện này cũng đâu phải không tốt, bây giờ ta mà đi khoe bạn ta là Chưởng môn Thục Sơn thì không phải rất oai ư." Khinh Thủy giơ ngón tay cái lên, lại lấy khuỷu tay chọc Mạnh Huyền Lãng, "Đúng không, Mạnh đại ca?"
Mạnh Huyền Lãng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-ho-em-suot-doi/1360459/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.