Tả An Tuấn rất sớm liền tỉnh, cậu đi ra ngoài dạo qua một vòng, kinh ngạc nhìn nắng gắt đầy đất, lẩm bẩm, “Kỳ lạ a, mặt đất rất khô a, đêm qua không phải trời mưa sao? Hẳn là rất ẩm mới đúng a.” 
Doãn Mạch luôn luôn dậy cũng rất sớm, nghe được cậu lẩm bẩm bình tĩnh trả lời, “Nửa đêm thì khô rồi a.” 
Tả An Tuấn ngoan ngoãn gật đầu, “Oh.” 
Mạnh Tuyên vừa chạy bộ sáng sớm trở về, y mặc đồ vận động tính chất mềm mại, trên trán phủ một tầng mồ hôi mỏng, ánh sáng trong mắt phượng xinh đẹp rất sáng, nhìn qua tâm tình không tệ, lúc này vừa vặn nghe được bọn họ nói chuyện, liền tò mò đi tới hỏi, “Trời mưa gì?” 
“Tuyên,” Tả An Tuấn vẻ mặt rực rỡ cùng y chào hỏi, sau đó đem sự tình đơn giản nói một lần, “Này, anh không biết sao?” 
“Oh, thì ra đêm qua trời mưa a,” Mạnh Tuyên nở nụ cười rất có thâm ý, cũng không vạch trần, xoay chìa khoá vòng hướng trở về, giọng nói dễ nghe nhẹ nhàng thổi sang, “Đoán chừng là đêm qua trời mưa rất lạ, tôi không có nghe được, đúng rồi,” y mở cửa ra, quay đầu nhìn bọn họ, “Hôm nay là buổi họp báo phim mới, cậu không quên chứ?” 
“A?” Tả An Tuấn mờ mịt một chút, “Nhanh như vậy đã đến?” 
“Tôi thì biết cậu đã quên,” Mạnh Tuyên một chút ngoài ý muốn hoặc biểu hiện tức giận cũng không có, mở cửa ra đi vào, “Tới dùng cơm, sau đó tôi chở câu đi hội trường.” 
“Được.” Có cơm ăn là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-ho-cua-gioi-hac-bach/2206590/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.