Tả An Tuấn hài lòng ở Dạ Mị chơi điên cuồng vài ngày, rốt cục lại trở về thành phố S, ngày nghỉ của cậu còn một tuần, mà người đại diện của cậu lại không biết có thể không thuận lợi trở về. 
“Mạch, Tuyên chưa nói anh ấy lúc nào du lịch trở về sao?” Tả An Tuấn ngồi xổm trong góc phòng bếp quan sát con bồ câu kia lại một lần nữa quên cậu mà rơi vào mất trí nhớ, cũng không quay đầu lại hỏi vệ sĩ bên cạnh. 
Doãn Mạch đang vì nâng cao địa vị bản thân trong lòng người này mà hết sức nghiêm túc nấu cà phê, nghe vậy động tác trong tay dừng lại, mắt lạnh quét mắt nhìn cậu một cái, “Vấn đề này cậu đã hỏi không dưới năm lần, cậu cứ nhớ cậu ta như vậy?” 
Thần kinh Tả An Tuấn luôn luôn thô, đương nhiên nghe không ra giọng vệ sĩ nhà mình có bao nhiêu chua, mà là quay đầu nhìn anh, ngẩng mặt nhỏ tràn đầy ánh sáng nghiêm túc thành khẩn, gật đầu nói, “Ừ, rất nhớ, anh ấy chừng nào trở về?” 
Động tác Doãn Mạch dừng lại, lạnh lùng tới câu “Không biết” liền không để ý đến cậu nữa, nghĩ thầm người nọ tốt nhất vĩnh viễn cũng không quay lại. Bạn nhỏ Tả An Tuấn nhất thời càng thêm u ám, yên lặng ổ ở trong góc quệt miệng, đáng thương. Doãn Mạch nhịn không được liếc cậu một cái, đem cà phê nấu xong đặt ở trên bàn thuỷ tinh, lạnh nhạt hỏi, “Uống hay không uống?” 
“Uống.” Tả An Tuấn ngửi một cái tràn ra thơm nồng, vội vàng từ góc đứng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-ho-cua-gioi-hac-bach/2206576/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.