*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đứng ở chỗ cao nhìn xuống phía dưới, ráng chiều hồng của thành phố X vô cùng xa hoa.
Hiên Viên Ngạo đứng ở trước cửa sổ sát sàn nhà một lúc lâu, trước đây mỗi lần lúc này hắn cũng sẽ cảm thấy cô đơn, cũng không phải loại im ắng của cao xử bất thắng hàn*, mà là chân chân thực thực, cô đơn không ai bồi ở bên cạnh.
[Là tục ngữ Trung Quốc, hiện nay ví dụ một số người quyền cao chức trọng, không có bạn bè tri kỷ, thường cảm thấy bị người ta từ vị trí thật cao đẩy xuống dưới. Nói đơn giản chính là, đứng ở nơi thật cao không chịu nổi gió lạnh nơi đó. Lại ví dụ một số ở vị trị tài nghệ hoặc tu vi đạt được cảnh giới cực cao. Cảnh giới càng cao, người có thể bầu bạn lại càng ít, càng sẽ cảm thấy cô độc cùng lạnh lẽo (theo baidu)]
Mong muốn người kia đi đến một thế giới khác, cho dù hắn theo đuổi cả một đời cũng không thể tìm được ở trên đời này, loại đau khổ này đi theo mà cảm thấy chậm rãi xâm nhập vào xương cốt, khiến hắn nghĩ toàn thân đều càng ngày càng đau.
Loại cảm giác này ở trước tối nay vẫn như vậy, mười năm nay vẫn như vậy.
Đương nhiên lúc này thì không giống, Hiên Viên Ngạo hơi nghiêng đầu một chút, Mạnh Tuyên nằm ở trên giường lớn xa hoa trong gian phòng, màn giường hơi buông,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-ho-cua-gioi-hac-bach/2206512/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.