Triệu Húc Ninh cuối cùng đã mua được bộ quần áo đó, mặc dù quá trình mua khiến người ta không thốt nổi nên lời. Khách sáo hàn huyên dối trá với Hồ Vân Hỉ xong, hai người ngượng ngùng nhanh chóng rời khỏi hiện trường vụ án.
Giờ phút này hai người đang ngồi trong quán cà phê, Triệu Húc Ninh thở phì phò cầm ly cà phê uống hết ngụm này đến ngụm khác.
“Cậu tranh mua với người ta làm gì, mua về cùng ăn cùng uống à?” Lương Thần lúng túng không thôi lắc đầu, kiên nhẫn đợi bánh ngọt của mình được mang lên: “Thế mà tớ lại nói với sư huynh cậu luôn bình tĩnh đấy, aiz.”
Triệu Húc Ninh bị mắc nghẹn ngụm cà phê ở cổ họng, hít thở xuôi xuống, hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Còn không phải là vì đuổi cái người kia sao? Cậu biết bình thường tớ không như vậy mà.”
Hôm nay trong lúc vô tình giao chiến với Hồ Vân Hỉ thật sự khó mà nói được ai thắng ai thua. Mặc dù cuối cùng quần áo là do mình mua nhưng hình như lại thua tác phong, thua tao nhã rồi.
Thất sách, thất sách quá.
“Không sao không sao,cũng đã qua rồi, lật lại chuyện này thì lúc đó ai mà không bị kích thích đến mức thần kinh chập mạch chứ, để ý nó làm gì.” Thấy bánh ngọt được mang lên nên Lương Thần không bình luận nữa, vùi đầu chuyên tâm đối phó với thức ăn của mình: “Bánh ngọt ở đây cũng được đấy, cậu không ăn à?”
Triệu Húc Ninh lắc đầu: “Gần đây tớ tăng cân… Cậu cũng ăn ít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-gio-em-muon-ga-cho-anh/2489970/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.