Tuyển chọn còn chưa kết thúc, Thịnh Vũ Ca đã vui vẻ chạy tới bên Trần Nhan Linh. Khúc Duyệt híp mắt cười, đứng cạnh Trần Nhan Linh, hời hợt nói: “Tiểu sư muội, chỗ của ngươi không phải nơi này.” Thịnh Vũ Ca cười thật ngọt ngào: “Ta không biết, ở đây ta chỉ quen biết Đại sư tỷ, không đứng bên người nàng thì đứng chỗ nào chứ?” Trần Nhan Linh rất muốn nhắc nhở đằng sau Thịnh Vũ Ca còn có đồng bạn nàng, nhưng cuối cùng Trần Nhan Linh vẫn duy trì hình tượng lạnh lùng của mình, không mở miệng, chỉ vẻn vẻn nói ra một âm: “Ừm.” Khúc Duyệt kinh ngạc nhìn Trần Nhan Linh. Chính chủ đã lên tiếng, nàng cũng không tiện phản đối, nhưng nàng thật không rõ vì sao Đại sư tỷ trước giờ cự nhân ngàn dặm* lại thiên vị tiểu cô nương này như thế. Trần Nhan Linh đương nhiên sẽ không giải thích với nàng. Tuyển chọn kết thúc, Trần Nhan Linh trở về viện của mình, khó tránh phải đụng mặt Chử Giáng. Cũng may có Khúc Duyệt đồng hành, nàng không sợ lạc đường. Chử Giáng nhìn Thịnh Vũ Ca đứng sau Trần Nhan Linh, nhếch miệng cười lạnh: “Phế vật như vậy mà ngươi cũng chịu thu.” Chu sa giữa lông mày nàng vô cùng yêu diễm, nhưng vẫn không thể ngăn được ý lạnh toả ra từ mắt nàng. Người này rõ ràng yêu thích hồng y như lửa nóng, mở miệng lại lạnh lẽo như vậy, Trần Nhan Linh cảm thấy nguyên thân cũng không lạnh bằng nàng. Trần Nhan Linh chưa từng bị người khác móc mỉa thẳng thừng như vậy, nàng nhìn Chử Hoài đứng sau Chử Giáng, nói: “Thường thôi thường thôi, còn phế vật ngươi thu, chỉ sợ về sau sẽ tốn không ít dược liệu.” Mọi người đều biết, con cháu đại gia tộc dù cho tư chất trời sinh chẳng ra gì, cũng có thể dựa vào đan dược trân quý và linh bảo đền bù kém cỏi. Đây là lý do đại gia tộc cực ít phế tài. Chử Giáng biến sắc, nháy mắt rút ra một chiếc roi đỏ vung tới. Trần Nhan Linh nhanh chóng né qua một bên mới tránh được đòn này. vị trí nàng đứng ban đầu bị đánh ra một vết nứt dài, thậm chí còn đang bốc khói, cứ như bị dung nham đốt hỏng. Thịnh Vũ Ca thấy sư tỷ nhà mình suýt nữa bị đòn hiểm, lập tức mắng: “Ngươi người này chưa nói gì đã động tay. Lớn lên chỉ có cái túi da là đẹp, quả thật không giáo dưỡng.” Chử Giáng liếc nàng: “Hạng vô danh như ngươi cũng xứng giáo huấn ta?” Dứt lời, không hề quan tâm Thịnh Vũ Ca, rút ra một thanh kiếm bạc đâm về phía Trần Nhan Linh. Trần Nhan Linh đồng tử rút lại. Chử Giáng này tính tình thật quá quái đản, chỉ động một chút liền rút kiếm? Nàng không phải là nguyên thân, hơn nữa không có ký ức của nguyên thân, chỉ ỷ vào tu vi sẵn có, dùng ra kiếm pháp trong thế giới thứ nhất. Chử Giáng nhìn chằm chằm từng chiêu thức của nàng, thế nhưng càng đánh càng hăng say. Hai người trực tiếp phi đến chỗ đất trống đánh cho thống khoái. Đương nhiên, Chử Giáng thống khoái đơn phương. Trần Nhan Linh vẻ mặt bình tĩnh, kỳ thật trong lòng đã kêu khổ không ngừng. Chử Giáng tu vi xấp xỉ nàng, nhưng chiêu thức rất xảo quyệt, hoa chiêu ùn ùn không dứt. Thoạt nhìn Chử Giáng không giống đang đánh nhau, mà càng như đang khiêu vũ. Chiến ý có mạnh thế nào cũng không thắng nổi pháp lực tiêu hao hầu như không còn. Đánh một hồi, hai người đều kiệt sức. Trần Nhan Linh đẩy ra một kiếm Chử Giáng đâm về phía mắt, lùi ra sau, thu kiếm lại. Chử Giáng hừ lạnh một tiếng: “Kiếm pháp không tồi.” Dứt lời, nàng tra kiếm vào vỏ, quay người đi, bóng dáng yểu điệu được hồng y phụ trợ, trông vô cùng mị hoặc. “Hôm nay nếu còn dám đi nhầm, đừng trách ta lấy đầu ngươi.” Mấy người khác chờ thật lâu, sắc trời đã sập tối. Thịnh Vũ Ca nhàm chán ngồi xổm dưới đất bứt cỏ, thấy Trần Nhan Linh tiến đến, vội vàng vỗ vỗ làn váy đứng lên: “Sư tỷ, nàng ta thật là quá mức, một lời không hợp liền động thủ.” Trần Nhan Linh không tiếp lời, chỉ nói: “Ừ, hôm nay ta mệt mỏi, để Nhị sư tỷ dẫn ngươi đến nhà ngươi đi.” Khúc Duyệt mỉm cười gật đầu: “Ta đương nhiên sẽ đưa tiểu sư muội đến tận nơi, còn ngươi thì sao?” Trần Nhan Linh đảo mắt qua hướng Chử Giáng mới rời khỏi: “Đi theo nàng.” Vẻ mặt Khúc Duyệt làm người ta nhìn không thấu: “Vậy sao? Nếu thế, chúng ta liền cáo từ, bộ kiếm pháp sư tỷ dùng hôm nay thật là tinh diệu.” Trần Nhan Linh gật đầu, mặt không đổi sắc mà nói: “Lúc đi lịch luyện học được từ một vị đại sư, dùng ra còn chưa được ba phần uy lực của đại sư.” Khúc Duyệt cười nói: “Vậy à?” Nàng không đợi Trần Nhan Linh trả lời, dẫn Thịnh Vũ Ca xoay người rời đi. Thịnh Vũ Ca còn tâm bất cam tình bất nguyện mà nhìn Trần Nhan Linh vài lần, cuối cùng dẩu miệng đi rồi, bộ dáng đáng thương vô cùng. Trần Nhan Linh theo chân Chử Giáng đi đến chỗ đình viện, thấy Chử Giáng vào sân bên phải, nàng liền vào sân bên trái. Thật ra nàng biết sân mình ở đâu, nhưng dù sao việc nguyên thân mù đường mọi người đều biết, nàng diễn kịch cũng phải diễn nguyên bộ. Tính cách Chử Giáng thật khó giải quyết, động một chút liền nhằm vào nàng. Chẳng qua nàng không hề buồn bực, hẳn là nhờ Vô Kiên. Không biết vô kiên có còn khống chế cảm xúc nàng không. Ngày hôm sau, Trần Nhan Linh rất sớm liền bị tiếng gió “ào ào” cách vách đánh thức. Kỳ thật tiếng động không lớn, nhưng nguyên thân ngũ cảm quá nhạy bén, vậy nên tiếng Chử Giáng dậy sớm luyện liền đánh thức Trần Nhan Linh. Trần Nhan Linh không cách nào, đành phải dậy sớm, vừa lúc đụng phải Thịnh Vũ Ca tới gõ cửa. Mở cửa, Thịnh Vũ Ca vẻ mặt tinh lực tràn đầy, thấy nàng hai mắt vô thần, ngượng ngùng mà gãi đầu nói: “Đại sư tỷ vừa dậy sao? Có phải ta quấy rầy sư tỷ không?” Trần Nhan Linh lắc đầu, bảo nàng vào nhà. Vừa lúc Chử Giáng ra cửa thấy cảnh này, hừ lạnh một tiếng: “Người tu hành tham luyến giường chăn, còn dám không biết xấu hổ tự xưng là đại đệ tử mạnh nhất của Không Trần trưởng lão.” Trần Nhan Linh đầu đầy chấm hỏi, nàng chỉ ngủ dậy trễ cũng chọc tới Chử Giáng? Chử Giáng có bệnh sao? Trần Nhan Linh lười đến cùng nàng sảo, xoay người lại nhìn Thịnh Vũ Ca. Thịnh Vũ Ca tò mò mà đưa mắt đánh giá sân nàng, nhưng tướng đứng lại thẳng tắp thành thành thật thật. “Sư tỷ, giờ nào đi nghe giảng vậy?” Đệ tử nội môn giờ Thìn mỗi ngày cần phải đến điện Khôn Càn nghe giảng đạo, người dạy là bốn vị trưởng lão Vô Uyên môn và tám vị trưởng lão hộ sơn. Hôm nay là trưởng lão Phù cư - Nhiên Diễm - dạy học. Trần Nhan Linh đến sớm, chủ yếu là do Chử Giáng dậy quá sớm, bằng không nàng có thể ngủ đến giữa trưa. Nàng thân là đại đệ tử của Không Trần, nhất định phải ngồi ngay ngắn trước đông đảo chúng sư muội sư đệ. Bên phải nàng vừa lúc là Chử Giáng. Nàng tới sớm hơn Trần Nhan Linh, đang lật xem thẻ tre trong tay, ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không thèm phân cho nàng. Bên trái là một nam tử thanh tuấn nàng chưa từng gặp. Hắn thoạt nhìn lớn tuổi hơn nàng, dáng người thon dài, khí chất xuất trần, vừa ngồi xuống liền quay đầu cười ôn hòa với nàng. “Sư muội hôm nay vậy mà tới nghe giảng, thật sự bất ngờ.” Trần Nhan Linh chưa biết người này là ai, nàng đành khẽ gật đầu: “Hôm nay mang tiểu sư muội tới nghe giảng.” Nam tử nhẹ giọng cười: “Nghe nói hôm qua sư phụ thay ngươi tuyển một vị tiểu sư muội, sư huynh chưa được gặp, không biết là vị nào?” Trần Nhan Linh ra hiệu về phía Thịnh Vũ Ca đang ríu rít với mọi người ở hàng sau cùng: “Là vị sư muội Luyện Khí trung kỳ, thiên tư thật tốt.” Người này tự xưng là sư huynh, vậy hẳn là Đại sư huynh Mạnh Tử Đạm nhập môn sớm hơn Trần Nhan Linh, trước giờ xuống núi lịch luyện, hôm qua mới về. Mạnh Tử Đạm đánh giá Thịnh Vũ Ca, mỉm cười gật đầu: “Thật sự không tồi, sư muội cũng có tiểu sư muội, rất tốt.” Trần Nhan Linh không bỏ qua vẻ kinh diễm chợt lóe trong mắt Mạnh Tử Đạm khi hắn xem Thịnh Vũ Ca. Mạnh Tử Đạm này chẳng lẽ coi trọng Thịnh Vũ Ca? Nàng thầm gọi hệ thống: “01, kiểm tra độ hảo cảm của Mạnh Tử Đạm đối với nữ chính.” 【 Theo kết quả kiểm tra, độ hảo cảm của Mạnh Tử Đạm đối với nữ chính là 30. 】 Nhanh như vậy liền 30? Phỏng chừng về sau sẽ thành một thanh niên nam phụ si tình. Trần Nhan Linh nhớ kỹ trong lòng, rồi mới chuyên tâm nghe giảng. Mỗi tội mấy thứ vị trưởng lão Phù cư này dạy Trần Nhan Linh nghe mà đau đầu, người Phù cư đều chủ tu phù thuật, những môn khác đều là phụ, chỉ am hiểu chế tác các loại phù chú. Nhiên Diễm trưởng lão tuy rằng là phù tu, nhưng tu vi lại không kém gì mấy vị trưởng lão khác. Hắn tóc mai bạc trắng, là đại lão Hóa Thần trung kỳ, không thể khinh thường. Trong mấy vị trưởng lão chỉ có Không Trần là Hóa Thần hậu kỳ, còn lại đều là Hóa Thần trung kỳ. Hiện giờ chưởng môn Văn Phù là người có tu vi cao nhất Vô Uyên môn, đã là Luyện Hư trung kỳ. Đưa mắt toàn bộ Tu Tiên giới, số người có thể đạt tới cảnh giới của Văn Phù chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Trần Nhan Linh chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, gà không thể gà hơn, ở trước mặt mấy đại lão hoàn toàn không đủ xem, nữ chính Luyện Khí trung kỳ càng không đủ xem. Tuy các nàng tuổi còn nhỏ, nhưng nguy hiểm sẽ không chờ đợi các nàng, Trần Nhan Linh bức thiết phải trở nên thật mạnh, chỉ có như vậy mới không bị giới hạn. Cho dù là học nghĩa phù tu nhàm chán đến cực điểm, đệ tử kiếm tu và dược tu đều mơ màng sắp ngủ, nhưng Trần Nhan Linh lại nghe vô cùng nghiêm túc. Mặc dù nghe không hiểu lắm, nàng cũng nhớ kỹ bài giảng này. Trí nhớ của nguyên thân thật quá mạnh, gần như gặp qua là không quên được, ngay cả thông tin trừu tượng như vậy cũng có thể nhớ kỹ. Người thế này, khó trách có thể ngồi ổn vị trí đại đệ tử dưới toà Không Trần. Ngoại trừ Trần Nhan Linh, Mạnh Tử Đạm cũng vẻ mặt nghiêm túc. Nếu như Trần Nhan Linh không thấy hắn cầm ngược thẻ tre, nói không chừng nàng liền tin là thật. Khúc Duyệt ngồi phía sau nàng, không biết đang làm gì. Chử Giáng thì đặc biệt nghiêm nghị, một tay chống cằm, tập trung mà nhìn Nhiên Diễm, ánh mắt vô cùng chuyên chú. Mỗi ngày Thịnh Vũ Ca đều đi theo Trần Nhan Linh nghe giảng, tuy nàng ngây thơ mờ mịt không biết có nghe hiểu hay không, nhưng nàng tiến bộ thật sự thần tốc. Mà Trần Nhan Linh cũng không nhàn rỗi, mỗi ngày luôn chăm chỉ tu hành, nhưng khó chịu là sáng nào nàng cũng bị Chử Giáng cách vách dậy sớm luyện kiếm đánh thức. Người tu hành không cần ngủ nhiều, rất nhiều người do muốn tăng trưởng tu vi nhanh mà không thèm ngủ, mỗi đêm đả tọa tu hành, nhắm mắt đả tọa liền tương đương nghỉ ngơi. Trần Nhan Linh không làm được, nguyên thân làm được, nhưng nàng thì không. Mỗi sáng bị đánh thức, Trần Nhan Linh thật muốn nửa đêm ra ngoài luyện kiếm làm phiền Chử Giáng, nhưng mà nàng còn chưa tới mức nhàm chán như vậy. Ba tháng sau, Trần Nhan Linh thuận lợi đột phá Trúc Cơ hậu kỳ, thành công kết đan. Người trẻ tuổi có thể kết đan sau khi mới đột phá Trúc Cơ hậu kỳ như nàng thật sự là quá ít. Không Trần vui vẻ tặng nàng một khối ngọc bội màu đỏ nhạt, tên là Xích Quỳnh. Ngọc tuy rằng đỏ nhạt, nhưng sờ lên lại có hơi lạnh thấm vào lòng bàn tay, quả thật hệt như Chử Giáng. Mà chuyện khiến mọi người kinh ngạc vẫn tiếp tục, một tháng sau, Chử Giáng cũng kết đan, Chúc Vân thẳng tay tặng nàng một thanh trường kiếm đỏ khắc ấn, tên là Phi Du. Rồi chưa được mấy ngày, Thịnh Vũ Ca thế nhưng cũng đột phá, trở thành Luyện Khí hậu kỳ. Đại thúc Không Trần cười đến không khép được miệng, đưa cho nàng một quyển tâm pháp độc quyền không có trong Tàng Thư Các, làm một chúng đệ tử đỏ mắt không thôi. Trần Nhan Linh cũng thật đỏ mắt. Lúc trước nàng đột phá Luyện Khí hậu kỳ cũng không có đãi ngộ này như vậy, quả nhiên nữ chính là đặc biết. Nàng vốn định tập trung tu hành, chờ mình thật mạnh mẽ, mới có năng lực bảo vệ nữ chính thật chu toàn. Không ngờ nàng muốn an tĩnh tu hành, nhưng nữ chính lại không muốn vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]