Đồ vật trong hốc tường rất nhanh được dọn ra, thậm chí còn đào được rất nhiều vàng và kim cương sâu dưới rương, trong rương có rất nhiều mẫu máu, hẳn là của chị em họ Hoắc. Ngoài rương máu và tiền của còn có một rương khác, bên trong đều là ống thuốc giống cái Trần Nhan Linh vừa dùng cho tiến sĩ Vu. Trần Nhan Linh cười vô cùng vui vẻ: “Bà ngay từ đầu liền không định thật sự dùng người sống và người nhiễm bệnh làm thực nghiệm cho chúng tôi đúng không?” Nàng xoay người, ngồi bên tiến sĩ Vu: “Bà đã sớm phát minh ra vaccine phòng bệnh và thuốc kháng virus, chỉ là không chịu lấy ra thôi phải không? Đáng tiếc quá, thất bại trong gang tấc.” Tiến sĩ Vu đã tiêm thuốc kháng virus, tuy sắc mặt vẫn khó coi, nhưng cô ta còn sức lực trào phúng Trần Nhan Linh: “Đúng vậy thì sao? Dù mày tìm được mấy thứ này, mày dám thật sự giết tao sao? Cuối cùng mày còn không phải sẽ bị ép thả tao đi? Làm không tốt mấy thứ này đều chắp tay dâng cho người ta. Bên ngoài có phải đã tập kết người công ty tao rồi không? Chính mày cũng rõ rồi đấy, mấy trăm người trong cái căn cứ này, đủ cho bọn họ giết sao?” Trần Nhan Linh thu hồi mọi vẻ tươi cười, mặt lạnh đứng lên, lạnh lùng nói: “Trông giữ bà ta thật kỹ cho tôi, cứ trói như vậy, không chịu ăn thì dùng ống rót vào.” “Tôi thật muốn xem đám bên ngoài có dám cường công vào đây không.” Trần Nhan Linh lạnh giọng hỏi một người đang kiểm tra rương trong tường: “Mấy ống thuốc này có gì khác nhau?” Người này cũng một nhà nghiên cứu khoa học, trước tận thế ở quốc nội cũng rất nổi danh, anh ta nhấc mắt kính, chỉ vào mỗi hàng thuốc thử nói: “Hàng màu xanh lam là vaccine phòng bệnh, người bình thường chích xong có thể miễn dịch virus zombie; hàng màu xanh lục là thuốc kháng virus, người bị lây nhiễm tiêm vào có thể chữa khỏi virus.” “Tiêm cho tôi vaccine phòng bệnh thử xem.” Trần Nhan Linh vén tay áo lên, vươn cánh tay nói. Người nọ do do dự dự: “Cái này lỡ như…” Trần Nhan Linh ngắt lời: “Không lỡ gì hết, mấy thứ này là bà ta chuẩn bị mang theo lúc đào tẩu, thuốc bên ngoài bà ta còn dám tiêm cho mình, bên trong hẳn là không thành vấn đề.” Người nọ vẫn run rẩy mà tiêm cho Trần Nhan Linh vaccine phòng bệnh, toàn bộ quá trình anh ta đều nhìn chằm chằm Trần Nhan Linh, sợ nàng xảy ra vấn đề gì. Tiêm xong, Trần Nhan Linh dần cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nhanh đến mức nàng lo lắng trái tim bỗng dưng nổ mạnh. Không biết qua bao lâu, người chung quanh cả đám lo sợ nhìn chằm chằm Trần Nhan Linh, lại không dám đến quá gần, sợ lỡ như nàng dị biến cào trúng mình. Nhưng họ cũng lo lắng nàng xảy ra chuyện, nàng là người lãnh đạo chủ yếu trong căn cứ, nếu nàng có chuyện gì, không biết những người khác sẽ làm thế nào. Hơn nữa, nếu nàng có nguy hiểm gì, bọn họ liền phải gánh trách nhiệm. Tim đập nhanh hơn, càng lúc càng nhanh, một giây sau bỗng dưng dừng lại. Trần Nhan Linh đang nằm trên giường thực nghiệm, đột nhiên ngồi dậy, mồ hôi trên người tẩm ướt áo, gương mặt cũng đẫm mồ hồi, tóc dán bên má, trông qua hệt như người chết đuối mới bị vớt ra khỏi nước, mắt trợn trừng, gấp gáp như không muốn sống mà hô hấp. “Đội trưởng Trần?” Có người đánh bạo tiến lên hỏi một câu. Trần Nhan Linh chót quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm người kia: “Tôi không sao!” Người kia bị động tác của nàng doạ sợ, nghe vậy mới vỗ vỗ ngực: “Đội trưởng không sao, không sao là tốt rồi.” Trần Nhan Linh xuống giường, nhịp tim dần dần khôi phục bình thường, nàng chậm rãi đi đến trước người tiến sĩ Vu: “Bà quả thật có chút bản lĩnh, nhưng mấy thứ này cuối cùng vẫn rơi vào tay tôi, người công ty bà dù một cọng lông cũng đừng hòng lấy được.” Nói xong, nàng xoay người rời đi. Một người theo sau nàng lo lắng hỏi: “Làm sao bây giờ? Đội trưởng Trần, lỡ như bọn họ thật sự đánh vào làm sao bây giờ?” Trần Nhan Linh lạnh lùng đáp: “Đây không phải chuyện anh nên lo, các anh chỉ cần trông giữ tiến sĩ Vu thật tốt là được, chuyện khác đừng động tới.” Mà ngay lúc người phía sau dừng bước, khóe miệng Trần Nhan Linh lại nhếch lên một độ cung tươi đẹp. Trần Nhan Linh kêu người bảo quản kỹ rương thuốc, giấu ở một nơi tiến sĩ Vu không biết được. … “Em lo lắng cô ta chỗ nào?” Hoắc Dư Húc uống nước trà đã lạnh ngắt, cô thậm chí đếm được lá trà bên trong. “Cảm xúc cậu ấy không quá ổn định.” Hoắc Dư Tịch nhìn khẩu súng trên bàn, từ lần đầu cô đụng đến súng, cô càng ngày càng quen dùng súng. Đôi khi cô cũng sẽ lo lắng mình mê thích khoái cảm giết chóc, nhưng so với điều này, cô càng lo lắng việc Trần Nhan Linh đè nén cảm xúc của mình. “Có gì đâu, trên thế giới rác rưởi này, ai lại cảm xúc bình thường? Zombie giết người, người giết người, zombie ăn người, người cũng ăn người, thế giới này không có người bình thường.” Hoắc Dư Húc không chút nào để ý mà nói, vẻ mặt nhẹ nhàng, nhìn như chuyên chú với ly trà trước mắt, nhưng tay cô dưới mặt bàn lại lơ đãng mà cấu véo nhau, mu bàn tay bị bóp kéo đến mức có thể thấy ràng mạch máu. Nhưng mà Hoắc Dư Tịch lại không nhìn thấy tình trạng dưới mặt bàn. “Vậy sao?” Cô do dự hỏi. Hoắc Dư Húc nói: “Cô ấy tuy rằng trước kia hoa tâm trác táng, nhưng bây giờ cũng khá tốt. Đúng thật hai người đều là nữ, nhưng chị cũng không thấy có gì, em vui vẻ là được. Dù sao em không thích chị quản em, tận thế cũng không ai quan tâm mấy chuyện này. Hai người chỉ cần có thực lực có thế lực, muốn làm gì thì làm.” “Hiện giờ mấu chốt chính là thuốc kháng virus, còn có đám Creatrue không biết từ đâu ra bên ngoài.” Hoắc Dư Tịch an tĩnh nghe Hoắc Dư Húc nói, nghe cô ấy lải nhải rất nhiều chuyện xảy ra lúc cô đang bị bắt. Cảnh này đột nhiên khiến cô cảm thấy rất quen thuộc, rõ ràng trước giờ cô chưa từng an tĩnh hài hòa như vậy mà ở chung với Hoắc Dư Húc, mỗi lần hai cô ở bên nhau trong không khí sẽ luôn ngập mùi thuốc súng. Tựa như các cô thật sự là một đôi chị em, không nói tương thân tương ái, nhưng ít nhất huyết thống thân cận làm cô cảm thấy kỳ diệu, đặc biệt là với người song sinh lớn lên giống mình như đúc. “Cô và Tiểu Minh thế nào?” Hoắc Dư Tịch đột nhiên lên tiếng hỏi. Nếu không phải Hoắc Dư Tịch thật vất vả nói một câu, đổi thành người khác hỏi vấn đề này, Hoắc Dư Húc chắc chắn sẽ giận dỗi. “Chẳng có gì, cậu ta lừa chị, không có khả năng.” Hoắc Dư Húc trợn mắt nói. “Cậu ấy không xem như lừa cô, chúng tôi đều nhất trí quyết định không nói cho cô kế hoạch, nếu không cô có thể sẽ phản ứng kịch liệt, kế hoạch liền xảy ra sai lầm.” Hoắc Dư Tịch bình thản nói. Hoắc Dư Húc thật muốn mắng to, cô cần Hoắc Dư Tịch bảo hộ cô sao?! Cô rõ ràng mới là chị! Nhưng xét thấy thật vất vả mới hòa hoãn quan hệ với Hoắc Dư Tịch một chút, cô đành chịu đựng cơn tức, cười nhảy qua đề tài này. Lúc Trần Nhan Linh trở về, vừa mở cửa liền thấy cảnh chị em họ Hoắc hài hòa mà nói chuyện phiếm, cả kinh đến mức lông mày nàng vặn thành một sợi dây thừng. Đây là khung cảnh thần kỳ gì, quả thật gặp quỷ. Hẳn là Trần Nhan Linh giật mình quá mức rõ ràng, Hoắc Dư Húc rất không vui mà nói: “Thế nào? Chưa từng thấy chị em nói chuyện phiếm à?” Trần Nhan Linh cười lạnh một tiếng: “Đúng là chưa từng thấy, vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo*.” * Vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo: Không có chuyện gì mà lại có người đến tỏ vẻ ân cần, nếu không phải gian manh thì nhất định là trộm cắp. Ý nói người khác không lý do mà tỏ ân cần rất có thể là do muốn lợi dụng. Hoắc Dư Tịch khó được mà giúp Hoắc Dư Húc nói chuyện: “Cô ấy đến thăm thân thể tớ.” Trần Nhan Linh do dự nhìn thoáng qua Hoắc Dư Húc: “Coi như cổ có chút lương tâm đi.” Hoắc Dư Húc nghe xong thật khó chịu: “Tôi có lương tâm hơn người nào đó nhiều, biết rõ…” Hoắc Dư Tịch đột nhiên đề cao âm lượng, đánh gãy lời Hoắc Dư Húc: “Thôi đi, không thấy lương tâm cô hơn cậu ấy bao nhiêu, nếu cô thật sự có lương tâm, hôm nay tới thăm tôi nên mang chút đồ ăn. Cô đừng nói nữa, hôm nay không kịp làm thêm cơm cho cô, vậy không giữ cô lại ăn chung.” Lúc Hoắc Dư Húc nói câu kia, Trần Nhan Linh cũng ngầm căng thẳng, nàng sợ Hoắc Dư Húc nói nàng biết rõ Hoắc Dư Tịch ở lại bảo vệ Hoắc Dư Húc sẽ lâm vào nguy hiểm, nhưng lại vẫn để cho Hoắc Dư Tịch làm thế. Nàng sợ nếu Hoắc Dư Húc nói ra, Hoắc Dư Tịch sẽ nhận rõ nàng là đồ người đê tiện ích kỷ, nàng sợ Hoắc Dư Tịch thất vọng với nàng. Nhưng Hoắc Dư Tịch lại ngắt lời Hoắc Dư Húc, Trần Nhan Linh nhẹ nhàng thở ra, cũng may Hoắc Dư Tịch ngắt lời. Hoắc Dư Húc nhíu chặt mày, nhìn thoáng qua Hoắc Dư Tịch, đột nhiên hiểu ra cái gì, môi khẽ run, ánh mắt áp xuống kinh ngạc. Hoắc Dư Tịch nhân góc độ Trần Nhan Linh không nhìn thấy, lắc đầu với Hoắc Dư Húc. “Cô cần phải đi.” Hoắc Dư Húc không tình nguyện mà đứng lên, đi tới cửa: “Mới hàn huyên chưa được bao lâu đã muốn đuổi người ta đi, thật là chị em ruột sao?” Trần Nhan Linh nhìn Hoắc Dư Tịch đưa Hoắc Dư Húc rời đi, nỗi thấp thỏm nàng vừa buông xuống giờ lập tức nhấc lên. Người ích kỷ như nàng, xứng ở bên Hoắc Dư Tịch sao? Hoắc Dư Tịch trở về đóng cửa, mới vừa xoay người, Trần Nhan Linh liền đi tới trước mặt cô: “Tớ…” “Cậu đừng nói nữa, tớ biết,” Hoắc Dư Tịch vươn một ngón tay ấn lên môi Trần Nhan Linh, “Tớ không muốn bàn chuyện này.” Hoắc Dư Tịch biết, biết nàng ích kỷ. Trần Nhan Linh toàn thân rét run, hệt như rơi vào động băng. “Xin lỗi.” Đây là lời xin lỗi thật muộn màng, Trần Nhan Linh vẫn luôn không dám mở miệng. Một khi nói ra, vậy là nàng đã thừa nhận lòng ích kỷ của mình. Hoắc Dư Tịch lắc đầu: “Tớ không trách cậu, tớ biết cậu cố ý để mặc tớ ở lại.” Trần Nhan Linh run môi, muốn duỗi tay nắm lấy Hoắc Dư Tịch, lại sợ hãi mà thu về. Ích kỷ như nàng, thật sự không xứng. Đúng lúc này, Hoắc Dư Tịch xoay người ôm lấy nàng. “Dù vậy, tớ vẫn yêu cậu.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]