"Rầm rầm!"
Mưa xối xả trút xuống, ngay lập tức làm ướt đẫm ta.
"Rầm!"
Cánh cửa nhà họ Tống bị đóng sầm lại.
Ta đứng ngây người trước cửa, cảm nhận từng chút từng chút trong cơ thể mình dần vỡ nát.
13
Ta không biết mình đã đứng trước cửa nhà họ Tống bao lâu.
Cho đến khi mây đen tan đi, trời quang đãng trở lại.
Ta ngẩng đầu lên, mới nhận ra không biết từ lúc nào đã có một chiếc ô che trên đầu mình.
Người đàn ông cao lớn, che nửa mặt bằng một chiếc khăn tay sạch sẽ, để lộ đôi mắt vô cùng đẹp.
Thấy ta cuối cùng cũng tỉnh táo lại, hắn thở dài một hơi.
"Tiên nhi, đi thôi, chúng ta về nhà."
Đó là Thẩm Chính Khanh.
Ta đã gặp hắn vài lần.
Trước đây, khi ta thường lên núi hái thuốc, đã gặp hắn vài lần.
Hắn dường như cũng biết chút ít về y thuật, thường hái kim ngân hoa, hoa cúc dại để mang đi bán ở hiệu thuốc.
Có lần hắn không may ngã vào bẫy hổ, ta đã cứu hắn ra ngoài.
Thẩm Chính Khanh khăng khăng muốn tặng ta số kim ngân hoa mà hắn đã hái cả ngày, nhưng nhìn bộ quần áo rách rưới và đôi giày cũ nát của hắn, ta không nhận.
Ngày hôm sau, trước cửa nhà ta xuất hiện một giỏ đầy kim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-gia-tien/3623539/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.