Editor: Tiểu Hách
Tâm tình của người sinh bệnh cũng rất yếu đuối, cũng rất dễ dàng thể hiện cảm xúc chân thật nhất của mình, cũng rất dễ dàng dựa dẫm vào một người khác.
Thấy Lâm Hoa lớn người như thế, nhưng lại giống như một đứa con nít vì một câu nói của mình mà rơi nước mắt, Lam Tiếu Chính ngoại trừ cười khổ cũng không biết làm sao, thực sự không biết nên làm thế nào để diễn tả cảm xúc của mình.
“Cậu khóc cái gì?” Lam Tiếu Chính bấc đắc dĩ nhìn Lâm Hoa ở đó không lên tiếng, cũng không động đậy, chỉ là rơi nước mắt.
Lâm Hoa không ngẩng đầu, không trả lời, cứ im lìm như thế.
“Haizzz” Lam Tiếu Chính khẽ thở dài một cái “Tôi giúp cậu dời đi đến phòng khách” Lam Tiếu Chính nói giúp Lâm Hoa mang bàn ăn trên giường rời khỏi giường.
Ba người bọn họ là ở một gian phòng lớn, có ba phòng. Lam Tiếu Chính không đợi Lâm Hoa tỏ thái độ, liền bưng bàn nhỏ đến phòng khách, đúng lúc, trưởng phòng Vương bước ra cửa.
“Lâm Hoa, bệnh khá hơn chút nào chưa?” Lâm Hoa không kịp ngăn cản Lam Tiếu Chính, liền theo hắn đi ra, hắn mới mở cửa phòng, thì thấy trưởng phòng Vương.
“Vâng, tốt hơn nhiều!” Lâm Hoa gật đầu, tỏ ý mình đã khỏe.
“Cậu phải nghỉ ngơi thật tốt đó, cậu bị bệnh, làm cho tổng giám đốc lo lắng” Trưởng phòng Vương bật cười ha ha.
Lâm Hoa nhìn Lam Tiếu Chính một chút, lại cúi đầu “Tôi biết rồi”
“Tốt lắm, tôi trước đã ăn xế, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-duong-em-di/2156230/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.