Editor: Tiểu Hách
Có cơn gió thổi qua, thổi chiếc lá trên cây lung lay sắp rơi. Phong cảnh có chút đìu hiu, nhưng vì màu xanh của cây mà có sức sống.
“Đây là ông nội và bà nội của em!” Lâm Hoa đứng trước hai phần mộ nằm cạnh nhau, giới thiệu với Lam Tiếu Chính.
Lam Tiếu Chính im lặng xoa xoa đầu Lâm Hoa. Lâm Hoa cười cười với Lam Tiếu Chính “Lúc ông bà nội còn sống, rất yêu thương em, vì em là đứa trẻ tốn tiền!”
“Sao nói thế?” Đứa nhỏ này có gì mà tốn tiền?
“Anh biết cái kế hoạch hoá gia đình chứ? Em chính là cái đứa trẻ sinh thừa, bị phạt mấy ngàn đấy!” Lâm Hoa hận hận siết quả đấm một cái, nhưng mấy ngàn ở thời điểm đó, đổi lại bây giờ, không chừng có thể trị giá biết bao nhiêu tiền! Đáng tiếc, Lâm Hoa đã quên, nếu không có tốn mấy ngàn kia, sẽ không có cậu.
Lam Tiếu Chính cười khúc khích vài tiếng, thì ra tốn tiền chính là cái này?
“Anh biết vì sao em gọi là Lâm Hoa không?” Lâm Hoa lại nhớ lại một chuyện làm mình rất tức giận.
“Vì sao?”
“Mọi người đều gọi em là Phạt Khoản Nhi, sau đó gọi em là Hoa Nhi luôn!”
Đổi lấy lại là tiếng cười của Lam Tiếu Chính.
Dừng chân ở trước mộ ông bà nội Lâm Hoa hồi lâu, hai người mới rời khỏi. Vừa rồi Lâm Hoa ở trong lòng liên tục nói chuyện với ông bà nội, nói về Lam Tiếu Chính, nói về công việc của mình, nói mình rất tin vào hạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-duong-em-di/2156214/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.