Editor: Tiểu Hách
Chúng ta đi loanh quoanh trên thế giới này, có người sẽ mãi mãi không gặp được một người thích hợp, một nơi thích hợp, hoặc một tâm trạng thích hợp.
Em có thể gặp được anh, là may mắn lớn nhất đời này của em.
Lâm Hoa và Lam Tiếu Chính cùng nhau trở về Thành Đô. Trước khi đi, Lâm Hoa mời Lam ba và gia đình của Lam Dữ Chính đến nhà Lam Tiếu Chính (nhà riêng ở Đài Loan),Lâm Hoa xuống bếp nấu một bữa cơm thịnh soạn đãi mọi người.
Trong mắt Lam ba lộ ra cảm động, cũng làm trong lòng Lam Tiếu Chính chấn động, có lẽ mình thật sự phải chăm sóc ba mình thật chu đáo.
Có gì có thể so với cả gia đình cùng chung một chỗ, cuộc sống đầy đủ đầm ấm khiến cho người khác phải hâm mộ?
Ngồi trên máy bay, hai tay đan vào nhau dưới tấm chăn.
“Cám ơn em!” Lam Tiếu Chính dựa vào chỗ ngồi, khẽ nói với Lâm Hoa.
“Anh không cần phải cám ơn em!” Lâm Hoa đối mặt với Lam Tiếu Chính là một nụ cười thật tươi.
Đúng vậy! Sự thân thiết giữa hai người còn cần phải nói cám ơn, cuộc sống sau này có hắn cùng nhau trải qua, chính là niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời này.
“Còn cần phải giải quyết chuyện ba mẹ em” Xuống máy bay, lúc hai người trở về nhà, Lâm Hoa có chút thương cảm nói với Lam Tiếu Chính.
“Không sao!” Lam Tiếu Chính nắm chặt tay Lâm Hoa “Anh và em cùng nhau giải quyết!”
“Anh đương nhiên phải cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-duong-em-di/2156206/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.