Đường Quốc Phi chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là trần nhà trắng tinh của bệnh viện, hắn ngồi dậy mờ mịt nhìn quanh, không nhớ ra được sao mình lại vào bệnh viện.
Hắn ôm ngực, cảm thấy mình hình như đã quên mất gì đó.
Y tá đi vào đo nhiệt độ cho Đường Quốc Phi, “Hết sốt rồi, sau khi về chú ý giữ ấm đừng để cảm lạnh.”
Đường Quốc Phi: “Tôi bị sốt sao?”
Hắn chần chừ mờ mịt, hoàn toàn không nhớ trước khi mình phát sốt đã xảy ra chuyện gì, giống như đoạn ký ức này bị ai đó cưỡng chế xóa bỏ.
Hắn cũng không biết sao mình lại có suy nghĩ này.
Lúc quay về ký túc xá trường học, được đám người Trương Kiều Minh ôm ấp và quan tâm, Đường Quốc Phi không tự chủ được nhìn qua chiếc giường trống đối diện, hoảng hốt trong chớp mắt.
Trương Kiều Minh hỏi: “Sao vậy? Sau khi xuất hiện cậu cứ quái quái kiểu gì ấy.”
Đường Quốc Phi chậm rãi lắc đầu, “Tớ cũng không biết làm sao, cảm thấy trên chiếc kia vốn nên có một người.”
Nhưng trong trí nhớ không có gì cả.
Trương Kiều Minh nổi da gà, đẩy nhẹ vai Đường Quốc Phi, nói: “Đủ rồi nha, nói chuyện kinh dị gì vậy, ghê quá đi.”
Đường Quốc Phi cười khổ một tiếng, không nói tiếp nữa.
Tuy rằng bệnh đã gần khỏi, nhưng vẫn phải tĩnh dưỡng một thời gian, ba mẹ Đường Quốc Phi lo lắng con mình nên vội vàng mua vé xe lửa chạy tới, nhìn thấy Đường Quốc Phi thì đau lòng dò hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-dong-phia-truoc-co-nang-luong-cao/3508815/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.