Chương trước
Chương sau
Đây là một đường hầm thời không nhìn không thấy điểm cuối, một đường hầm được tạo thành từ những ngôi sao trời, từ bên trong có thể nhìn thấy vũ trụ lộng lẫy phía xa.

Vô số sao trời vờn quanh Hạ Nhạc Thiên nhảy múa, sau đó lại bay xa.

Hạ Nhạc Thiên nhìn rất mới lạ, nhịn xuống ý muốn đụng vào những ngôi sao bướng bỉnh nhảy nhót kia, dùng ánh mắt ngạc nhiên cảm thán đánh giá đường hầm thời không này.

Rõ ràng là không thấy được điểm cuối, nhưng khi Hạ Nhạc Thiên đi về phía trước gần trăm mét, một cánh cửa thần bí bỗng nhiên xuất hiện trước mắt.

Hạ Nhạc Thiên thử vươn tay, mặt cửa lập tức lan ra như là gợn nước, ngón tay giật giật, cũng không cảm giác được có gì khác thường.

Hạ Nhạc Thiên chuẩn bị tâm lý nhảy vèo qua cửa, cả người như lướt qua một khoảng không sáng lóa mắt, sau đó cậu chấn động vì cảnh tượng trước mắt.

Vũ trụ mênh mông, đại đạo vô bờ, Hạ Nhạc Thiên có thể nhìn đến tinh đoàn phía xa, tinh vân, cùng với dãy Ngân Hà.

Mà cậu chỉ đứng giữa hư không, dưới chân không có gì, lại như đang đạp lên vách tường trong suốt, rắn chắc rộng rãi không sợ bị ngã xuống, càng không cần lo lắng sẽ bị trôi nổi về nơi xa.

Nơi này...... Là vũ trụ?

Hạ Nhạc Thiên hít một hơi thật sâu, phát hiện mình vẫn có thể hô hấp bình thường, vô số quả cầu sáng màu xanh lục quay nhảy nhót xung quanh, không ngừng lập loè.

Chúng nó chậm rãi tới gần Hạ Nhạc Thiên, tần suất lập loè càng lúc càng nhanh.

Những quả cầu xanh lục này nhìn bề ngoài không khác gì Bug.

Hạ Nhạc Thiên ngẩn người, không lẽ mỗi quả cầu sáng là mỗi quy tắc của thế giới trò chơi sao?

Chợt, quả cầu sáng nhảy lên trước mặt cậu, dường như muốn dẫn Hạ Nhạc Thiên đi về phía trước, Hạ Nhạc Thiên chậm rãi bước ra một bước, sau đó mang theo khẩn trương và thấp thỏm theo sau.

Rất nhanh, Hạ Nhạc Thiên thấy được bóng người cách đó không xa.

Hắn đưa lưng về phía Hạ Nhạc Thiên, không thấy được khuôn mặt.

Nhưng Hạ Nhạc Thiên có thể cảm nhận được từ bóng người kia lan tỏa một nguồn sức mạnh khổng lồ, quan trọng nhất là, trên đỉnh đầu người kia trôi nổi ba chữ: [Thần Sáng Thế]

Hạ Nhạc Thiên trợn to mắt, đầu óc trống rỗng, như một tên ngốc đứng đực ra đó.

Cuối cùng cũng hiểu ra vì sao vị Thần này có thể sáng tạo ra vô số thế giới, thì ra thân phận của hắn không chỉ là Thần linh, mà là chí cao vô thượng - Thần Sáng Thế.

Khởi nguyên của vạn vật đều do hắn tạo ra.

Những cầu sáng xanh lục hi hi ha ha lập loè, dường như nhìn thấy biểu cảm khó tin của Hạ Nhạc Thiên mà vui vẻ đắc ý.

Hạ Nhạc Thiên đứng yên một chỗ không biết làm sao, khẩn trương luống cuống tay chân.

Thần Sáng Thế chậm rãi xoay người.

Phản ứng đầu tiên của Hạ Nhạc Thiên là cúi đầu xuống, nhưng lại bị gương mặt của Thần Sáng Thế làm cho khiếp sợ.

Mặt của Thần Sáng Thế giống hệt Thích Lệ Phi.

Đây là trùng hợp sao?

Hay là...... Thần Sáng Thế tạo ra NPC đều có gương mặt tương tự hắn?

Thần chậm rãi bước tới tới, dịu dàng nắm lấy tay Hạ Nhạc Thiên.

Hạ Nhạc Thiên ngây người đưa tay lên, nhìn mình cùng Thần Sáng Thế tay trong tay mười ngón đan xen, thiếu chút nữa mềm chân ngồi phịch xuống.

Cậu, cậu cần một người yên tĩnh trong giây lát.

Sáng Thế Thần bất đắc dĩ nhìn cậu, lộ ra vẻ mặt giống y như Thích Lệ Phi mỗi lần xin lỗi, "Dọa đến em à?"

Hạ Nhạc Thiên: "......"

"Tôi xin lỗi, Hạ Nhạc Thiên." Trên mặt Thần Sáng Thế viết đầy chữ tôi sai rồi, cầu sáng xung quanh điên cuồng hưng phấn bàn tán.

Đã đến lúc này, nếu Hạ Nhạc Thiên vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đúng là đồ ngốc.

Nhưng, nhưng mà......

Hạ Nhạc Thiên ngẩng đầu, gian nan nhìn thẳng áo vị Thần đứng đầu vạn vật, ấp úng: "Thích Lệ Phi?"

Thần Sáng Thế ho khan hai tiếng, "Ừm."

Hạ Nhạc Thiên: "......"

Vì vậy nên trên đỉnh đầu Thích Lệ Phi vẫn luôn treo ba dấu chấm hỏi?

Bởi vì dù bàn tay vàng có lén đào ngũ, cũng không dám lột áo choàng của lãnh đạo.

Làm vậy nó chỉ chết thảm hại hơn.

Thảo nào......

Nhiều Bug trốn chạy như vậy, chỉ có bàn tay vàng trên người cậu sống đến cuối cùng.

Hạ Nhạc Thiên nhịn không được véo véo mặt mình, xác định đây không phải mộng, mới tìm về lý trí, "Anh thật sự là Thần, Thần Sáng Thế?"

Nói ra ba chữ kia, đầu lưỡi Hạ Nhạc Thiên đều sắp thắt nơ một vòng.

Thần Sáng Thế cẩn thận chú ý vẻ mặt Hạ Nhạc Thiên, chăm sóc nói: "Muốn bình tĩnh một chút không?"

Hạ Nhạc Thiên theo bản năng muốn nói không cần, nhưng tình huống bây giờ cậu thật sự khó mà bình tĩnh lại, bèn sửa miệng: "Vậy, vậy bình tĩnh một chút?"

Giọng điệu còn lộ ra chút chần chừ...

Dù trước vị trước mặt chính là bạn trai mình, nhưng lúc này lại bonus thêm thân phận Thần Sáng Thế, Hạ Nhạc Thiên không thể đối xử như bình thường được...

Thần Sáng Thế nhẹ nhàng xoa tóc Hạ Nhạc Thiên, phía sau Hạ Nhạc Thiên lập tức xuất hiện một chiếc ghế sofa mềm mại, "Ngồi xuống, tôi xoa bóp chân cho em."

Hạ Nhạc Thiên cứng đờ ngồi xuống, sau đó trơ mắt nhìn Thần Sáng Thế ngồi xổm xuống, hai tay xoa bắp chân vì quá căng thẳng mà rút gân của cậu.

Thì ra hắn đã sớm phát hiện Hạ Nhạc Thiên vẫn luôn chịu đựng cơn đau rút gân.

"Thả lỏng." Thần Sáng Thế ngước nhìn cậu.

Quả cầu sáng xanh lục thấy vậy thì đồng loạt phát ra tiếng kêu phấn khích, nhao nhao nói chuyện, rủ nhau vây xem cảnh tượng ngàn vạn năm mới có một lần.

Cắn đường của CP mình chèo ở khoảng cách gần thế này thì thật kích thích......

Nhóm cầu sáng cảm thấy mỹ mãn mỉm cười.

Hạ Nhạc Thiên không rõ này vì sao những quả cầu sáng lại lập loè nhanh hơn trước, chỉ là sự chú ý đều đặt lên người Thích Lệ Phi, cố gắng hít thở thật nhẹ, muốn tìm đề tài nói chuyện, "Anh...... anh là Thích Lệ Phi thật sao?"

Thần Sáng Thế có thể sáng tạo mọi vật trong thế gian.

Không thể nào tự mình rời ngai vàng tiến vào trò chơi được?

Thần Sáng Thế biết Hạ Nhạc Thiên muốn hỏi gì, trả lời: "Người mà em đã nhìn thấy, cùng người hiện tại đang ở trước mặt em là cùng một người, chỉ có điều Thích Lệ Phi là tôi dùng quyền năng sáng tạo ra, bản chất chỉ là cái vỏ rỗng."

Dừng một chút, lại bổ sung một câu, "Bởi vì thế giới thường không thể chứa đựng bản thể chân chính của thần linh."

Hạ Nhạc Thiên ngẩn người, chút lo lắng cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán.

Nói cách khác, Thần Sáng Thế trước mặt thật sự là người yêu của cậu một trăm phần trăm là, là người có thể khiến cậu từ bỏ thế giới hiện thực.

Ánh mắt của đối phương vẫn bao dung và phẳng lặng trước sau như một.

Hạ Nhạc Thiên thả lỏng người, chậm rãi cúi người ôm lấy Thích Lệ Phi, "Bí mật mà anh nói là chuyện này sao?"

Thích Lệ Phi ừ một tiếng.

Hạ Nhạc Thiên không hỏi vì sao Thích Lệ Phi không nói chân tướng cho mình, cậu chỉ cần biết mình có thể ở bên Thích Lệ Phi vĩnh viễn là đủ rồi.

Mặc kệ Thích Lệ Phi có thân phận gì.

Ôm một lúc, Thích Lệ Phi đứng lên, ra vẻ nghiêm túc nói: "Kế tiếp nên làm việc chính."

Hạ Nhạc Thiên ngượng ngùng đỏ mặt, "Nhanh vậy sao?"

Thích Lệ Phi nghiêm túc nhìn cậu: "Cũng không nhanh, tôi chờ ngày này đã rất lâu."

Cầu sáng xung quanh lập tức giải tán, trở về vị trí của mình, lòng bàn tay Hạ Nhạc Thiên bỗng nhiên trồi lên một quả cầu xanh lục, đó là bàn tay vàng vẫn luôn bám trên người Hạ Nhạc Thiên.

Nó trôi nổi giữa không trung, có chút khẩn trương thấp thỏm lập loè.

Lúc này Hạ Nhạc Thiên mới nhận ra mình hiểu lầm cái gì, vội vàng làm vẻ mặt đứng đắn nói với Thích Lệ Phi: "Đây là muốn làm gì?"

Thích Lệ Phi đáp: "Xử lý quy tắc trốn chạy, nó đã làm vi phạm thiên quy, cần phải trừng phạt."

Hạ Nhạc Thiên ngẩn người, lo lắng hỏi, "Vậy nó sẽ thế nào?"

Bug cảm động nhìn Hạ Nhạc Thiên, lại cúi đầu chờ đợi phán quyết của Thần.

Thật ra nó không hề lo lắng tương lai của mình chút nào.

Nhiều nhất chỉ ăn chút đau khổ mà thôi.

Ai bảo nó ăn hên, ôm lấy đùi vợ của Thần, sau khi bỏ trốn trở về còn có thể tiếp tục công việc, nó tuyệt đối là quy tắc duy nhất từ trước tới nay.

Bug nghĩ đến đây không nhịn được mà kiêu ngạo xíu xiu, cảm nhận được ánh mắt ghen tị hâm mộ từ những quả cầu sáng khác, nó vội vàng che giấu cảm xúc.

Chỉ có Hạ Nhạc Thiên không biết gì, trong lòng lo lắng cho bàn tay vàng của mình, nhưng cậu biết mình không có lý do giúp Bug cầu tình.

Từ lúc tiến vào trò chơi đến bây giờ, Hạ Nhạc Thiên hiểu rõ toàn bộ thế giới đều ở lấy quy tắc làm trung tâm để vận chuyển.

Thích Lệ Phi vẫn luôn không nói thân phận Thần Sáng Thế của mình, có lẽ là vì -- Thần cũng phải tuân thủ quy tắc.

Dù hắn là Thần Sáng Thế.

Hạ Nhạc Thiên nôn nóng bứt rứt, không biết nên làm gì.

Thích Lệ Phi lặng lẽ nắm tay Hạ Nhạc Thiên, không đành lòng nhìn cậu khó chịu như vậy, hắn lại một lần vi phạm quy tắc,: "Đừng lo, nó sẽ không sao, nhiều nhất là chịu chút đau khổ."

Hạ Nhạc Thiên nghe vậy thì thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Chỉ cần Bug không bị xóa bỏ là được.

"Ta sẽ thu hồi lực lượng nà ngươi đã cắn nuốt, sau đó ngươi có thể trở về cương vị tiếp tục công tác." Thích Lệ Phi nhẹ nhàng vươn tay.

Ánh sáng quanh người của Bug nháy mắt rút nhỏ một vòng, ngưng tụ thành một dải ánh sáng dừng trong lòng bàn tay Thích Lệ Phi.

Sau này, nó không còn là Bug trốn chạy khỏi Thần nữa, cuối cùng nó cũng có thể ưỡn ngực ngẩng đầu, quay tròn một vòng xung quanh Hạ Nhạc Thiên, thân thể tròn xoe lắc lư mấy cái xong mới bay về vị trí của mình.

Những cầu sáng khác không nhịn được mà lóe lên, lại bắt đầu làm trò trước mặt của Thần, xúm xít bàn tán.

Hạ Nhạc Thiên nhìn dải sáng xanh trong tay Thích Lệ Phi, "Nó có còn ý thức của mình không?"

Thích Lệ Phi lắc đầu: "Không có, đây là những quy tắc rách nát hợp thành, cần phải giao cho quy tắc mới để chữa trị quản lý."

Hạ Nhạc Thiên à một tiếng, kỳ thật đối với mấy thứ này cậu cũng không rõ, chỉ cần biết bàn tay vàng đã an toàn là được rồi.

"Vậy thì, em đã suy nghĩ kỹ nguyện vọng của mình là gì chưa?" Thích Lệ Phi siết chặt dải sáng xanh lục, quay đầu nhìn Hạ Nhạc Thiên.

Nguyện vọng?

Hạ Nhạc Thiên bỗng ngây người ra như phỗng.

Không xong..

Kế hoạch của cậu tiêu tùng rồi.

Lúc đầu Hạ Nhạc Thiên nghĩ rất đơn giản.

Đó chính là muốn ở lại trong trò chơi giống Đường Quốc Phi, có bàn tay vàng trợ giúp, cậu có thể khôi phục lý trí và ký ức, vĩnh viễn hạnh phúc bên Thích Lệ Phi.

Nhưng giờ bàn tay vàng đã trở về cương vị, nó nhất định không thể vi phạm quy tắc giúp mình.

"Suy nghĩ làm thế nào mới có thể giữ lại lý trí và ký ức sao?" Thích Lệ Phi chợt mở miệng.

Hạ Nhạc Thiên trợn to mắt ngẩng đầu, kinh ngạc hô lên, "Nó nói cho anh hết rồi sao?"

"Ừm." Thích Lệ Phi thản nhiên gật đầu, "Nó chỉ có thể nói cho tôi tất cả mọi chuyện, đây là nguyên nhân nó có thể trở về cương vị cũ."

Hạ Nhạc Thiên trầm mặc, cậu không trách bàn tay vàng nói kế hoạch của mình ra, chỉ là trong lòng vẫn khổ sở vì không thể hoàn thành kế hoạch.

Thật ra cậu có thể xin Thích Lệ Phi giúp đỡ, nhưng cậu không đành lòng để Thích Lệ Phi phá hư quy tắc.

"Em thật sự muốn ở lại trong trò chơi sao?" Thích Lệ Phi nhẹ giọng hỏi, ánh mắt xa xăm nhìn về phía sao trời xa xôi, cuối cùng lại dừng lại trên mặt Hạ Nhạc Thiên, nhìn chằm chằm từng cử động nhỏ trên mặt cậu, nói: "Khi em lựa chọn trở thành một bộ phận trong trò chơi, có nghĩa là thế giới Hiện Thực sẽ vĩnh viễn gạch tên em, sinh mệnh của em sẽ biến mất trong dòng chảy thời gian."

Tim Hạ Nhạc Thiên đập nhanh hơn, không thể tin được nhìn Thích Lệ Phi, "Thích Lệ Phi, anh hẳn là đoán được, nguyện vọng của em không phải ở lại trong trò chơi, mà là muốn cứu sống bạn của em."

"Tôi biết." Thích Lệ Phi thì thầm bên tai cậu: "Cho nên em phải nghĩ kỹ vấn đề tôi vừa nói, đã đưa ra quyết định thì không thể hối hận, nếu không em sẽ bị trừng phạt."

"Thật sự có thể chứ?" Giọng nói Hạ Nhạc Thiên có vẻ khô đặc, cậu nhịn không được xác nhận thêm lần nữa: "Em thật sự có thể ở lại trong trò chơi sao? Làm vậy không tính vi phạm quy tắc sao?"

"Tôi không muốn vi phạm quy tắc mình đưa ra, nhưng nếu là em, quy tắc có thể thay đổi." Thích Lệ Phi ghé sát vào tai Hạ Nhạc Thiên, "Cho nên một khi em hối hận, em sẽ phải thừa nhận lửa giận và sự trừng phạt của tôi, em thật sự nghĩ kỹ rồi chứ?"

(Editor: Aaaa SM đi anh)

Vẻ mặt Thích Lệ Phi lạnh nhạt cực kỳ, một tay hắn đưa ra sau lặng lẽ nắm chặt, trong lòng khẩn trương chờ đợi Hạ Nhạc Thiên trả lời.

Dù là Thần, cũng muốn ở bên người mình thích. 𝖳𝒓ải‎ 𝒏ghiệm‎ đọc‎ t𝒓𝙪𝒚ệ𝒏‎ số‎ 1‎ tại‎ #‎ t𝒓ùmt𝒓‎ 𝙪𝒚ệ𝒏.VN‎ #

Dù là Thần, cũng không thể chấp nhận mấy trăm năm sau, người yêu sẽ hối hận vì quyết định ngày hôm nay.

Dù là Thần, cũng muốn vì người mình yêu mà bỏ qua điểm mấu chốt.

Cho nên, hắn tuyệt đối không cho phép Hạ Nhạc Thiên hối hận.

Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng cầm chặt tay Thích Lệ Phi, dùng giọng điệu kiên định nhất của mình, nói: "Em không hối hận, chỉ cần có thể ở bên anh, em thế nào cũng được."

Thích Lệ Phi rụt rè nắm lại tay Hạ Nhạc Thiên, che giấu cảm tình nóng cháy trong lòng: "Vậy thỉ, như em mong muốn."

Hạ Nhạc Thiên thấy cảnh tượng trước mắt đang dần dần biến mất, cuối cùng chìm vào hư vô, cậu sợ hãi vươn tay muốn bắt lấy gì đó, cuối cùng chỉ nghe được giọng Thích Lệ Phi vang lên: "Không sao, hãy ngủ một giấc đi, tôi chờ em tỉnh lại."

Hạ Nhạc Thiên bỗng nhiên bình tĩnh lại, mang theo nụ cười nhắm hai mắt.

Không biết qua bao lâu.

Chờ đến khí Hạ Nhạc Thiên tỉnh lại, cậu phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng màu vàng nhạt ấm áp, giường đệm mềm mại còn mang theo mùi hương mặt trời.

Hạ Nhạc Thiên nhịn không được lăn một vòng trên giường, lại bỗng nhiên nhớ chuyện xảy ra trước khi ngủ, vội vàng ngồi dậy nhìn quanh bốn phía, cuối cùng phát hiện một điểm sáng màu xanh lục đang nhấp nháy dưới mắt cậu.

Hạ Nhạc Thiên do dự thử duỗi tay thử chọc chọc.

Điểm sáng xanh lục nháy mắt biến thành màn hình lớn nửa trong suốt, phía trên hiện ra bản đồ thế giới được ghép lại từ vô số mảnh bản đồ nhỏ.

Khi tầm mắt Hạ Nhạc Thiên nhìn chằm chằm một chỗ trên bản đồ, mảnh nhỏ này lập tức mở rộng, biến thành bản đồ cành tinh tế hơn, đường phố, thành thị, kênh rạch, cùng với biểu đồ dân số, tất cả đều rõ ràng, vừa xem là hiểu ngay.

Hạ Nhạc Thiên mờ mịt ngồi nhìn, đây là gì vậy?

*****
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.