Chương trước
Chương sau
“Muốn đi xem ngôi sao không?” Thích Lệ Phi giải thích xong lại bỏ thêm một câu.

Hạ Nhạc Thiên gật đầu, “Được, nhưng mà xem ở đâu?”

Thích Lệ Phi nắm tay Hạ Nhạc Thiên, dắt cậu đi về cuối đường, nơi có ngọn đèn đường sáng mông lung, những người dân và cảnh vật xung quanh giống như bị phủ lên một tầng lự kính, mộng ảo giống như cảnh trong mơ.

Chờ khi cậu lấy lại tinh thần, phát hiện mình đang đứng trên đỉnh tòa nhà cao nhất, phóng tầm mắt ra xa có thể bao quát cả thành phố này.

Thích Lệ Phi nói: “Ngẩng đầu xem.”

Hạ Nhạc Thiên làm theo, sau đó bị bầu trời đêm đầy sao hấp dẫn, đây là những ngôi sao mà ở thế giới hiện thực không thể quan sát được, giơ tay lên là có thể cảm nhận được gió đêm lạnh lẽo thổi qua.

Hạ Nhạc Thiên thậm chí có cảm giác mình sẽ theo gió mà bay lên, nhưng một bàn tay khác lại bị nắm chặt, làm trái tim nhảy thình thịch vì khung cảnh lộng lẫy trước mắt trở nên yên bình.

Hạ Nhạc Thiên chậm rãi xoay người, nhìn vào mắt Thích Lệ Phi.

Chỉ cùng Thích Lệ Phi bên nhau mới nửa năm, nhưng lại như quen biết rất rất lâu, nếu có thể, cậu thật sự nguyện ý từ bỏ trong hiện thực, từ bỏ tất cả, bao gồm sinh mệnh, chỉ muốn ở cạnh Thích Lệ Phi.

Nhưng thân phận của cậu là người chơi.

Vận mệnh đã được viết sẵn, ngay từ lúc Trò Chơi Tử Vong download.

Một là thoát khỏi trò chơi, hoặc là vĩnh viễn biến mất.

Không lựa chọn thứ ba.

Đây là cái giá phải trả khi người chơi có được năng lực bảo vệ mình từ trò chơi, người chơi không thể sinh hoạt giống người thường, sau khi chết có thể sống lại ở một thế giới mới.

Nói thẳng ra là...... Khi người chơi bị trói định với Trò Chơi Tử Vong, đã mất đi cơ hội sống ở địa ngục.

Cũng có nghĩa là mất đi luân hồi.

Nhưng Hạ Nhạc Thiên không hề hối hận.

Bởi vì cậu có thể gặp được Thích Lệ Phi, biết được cái gì là tình yêu, chỉ đáng tiếc tình yêu này chỉ có thể kéo dài đến bây giờ.

Hạ Nhạc Thiên siết chặt tay Thích Lệ Phi tay.

Hai người dựa vào vai nhau, hưởng thụ sự bình yên lúc này.

Không biết qua bao lâu, Hạ Nhạc Thiên mới nhẹ giọng: “Em lại hy vọng thời gian có thể ngừng trôi rồi.”

Thích Lệ Phi mỉm cười: “Chờ sau khi em thông quan trò chơi, tôi lại dắt em đi xem.”

“Được.”

Lúc Hạ Nhạc Thiên sắp ra ngoài, cậu chợt xoay người hôn lên môi Thích Lệ Phi, sau đó nói: “Quen biết anh thật sự rất rất hạnh phúc.”

Thích Lệ Phi mỉm cười, “Tôi cũng vậy.”

Sau khi Hạ Nhạc Thiên biến mất, Thích Lệ Phi còn đứng ngây người một hồi lâu, sau đó mới trở về không gian sáng lập, vô số cầu sáng xanh lục lập tức ngừng tám nhảm, làm như không gì xảy ra bắt đầu làm việc.

Hạ Nhạc Thiên ra khỏi trò chơi không bao lâu, Bùi Anh đã chạy đến phòng Hạ Nhạc Thiên, vội nói: “Vương Tiểu Minh, mau nhìn Bảng xếp hạng.”

Hạ Nhạc Thiên nghe vậy lập tức mở Bảng xếp hạng, vẻ mặt thay đổi.

Thảo nào Bùi Anh hốt hoảng như vậy, ngay cả Kênh Thế Giới cũng đang thảo luận về Bảng xếp hạng, toàn bộ đều là những tin tức bi quan và tuyệt vọng.

Đầu tiên là Sứ Giả Gothic.

Hắn cũng giống Hạ Nhạc Thiên, đã tham gia thi đấu xếp hạng thêm một lần.

Nhưng biểu hiện lần này của Hạ Nhạc Thiên rất ưu tú, trực tiếp kéo khoảng cách giữa hai bên càng xa hơn.

Trừ khi Sứ Giả Gothic tiếp tục tham gia ít nhất hai lần thi đấu xếp hạng, nếu không đừng mong vượt qua Hạ Nhạc Thiên.

Nhưng một khi Sứ Giả Gothic tham dự Thi đấu xếp hạng, Hạ Nhạc Thiên tất nhiên cũng tham gia theo, lại nâng cao điểm số.

Bởi vậy, trừ khi Hạ Nhạc Thiên tử vong, bằng không Sứ Giả Gothic vĩnh viễn không có cơ hội đạt được vị trí đệ nhất, có được cơ hội ước nguyện.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Sứ Giả Gothic khổ tâm muốn cướp thân phận của Hạ Nhạc Thiên.

Nhưng Hạ Nhạc Thiên lại đi khiếu nại, trực tiếp cấm Sứ Giả Gothic dùng thủ đoạn gian lận.

Ngoài ra....

Hạng 4, [Trầm Hải Lang] đã biến mất khỏi Bảng xếp hạng.

Người này từng được rất nhiều người chơi coi trọng, không ngờ đối phương lại chết vào lúc Thi đấu xếp hạng sắp kết thúc.

Điều này làm không ít người chơi chuẩn bị đánh sâu vào Bảng xếp hạng bình tĩnh lại.

Điểm tích lũy rất quan trọng, nhưng vì điểm tích lũy mà vứt bỏ tánh mạng thì không đáng.

Đặc biệt lúc thi đấu xếp hạng gần kết thúc, rất nhiều người chơi phát hiện độ khó càng lúc càng tăng.

Vì thế đa số người chơi quyết định không tiếp tục tham gia thi đấu xếp hạng nữa, bọn họ đã thấy đủ.

Trừ chuyện này ra, Hạ Nhạc Thiên chú ý tới Trái Kiwi cũng tiến vào Bảng xếp hạng, vị trí cũng không tồi, xếp hạng thứ tám mươi mấy.

Trong trò chơi [Đoán xem là cái gì?], Hàn Mai Mai là người chơi thứ nhất nhận ra thân phận nữ quỷ, bởi vậy được không ít điểm tích lũy, trực tiếp nhảy lên hạng 4.

Nên ngoài Hạ Nhạc Thiên, Trần Đỉnh và Bùi Anh cũng nhận được không ít điểm tích lũy, vì năm người bọn họ đều không bị thương, hơn nữa tìm ra đường sống trò chơi rất hoàn hảo.

Vị trí của Bùi Anh cũng lên vài bậc, đang xếp hạng tám, Trần Đỉnh thấp hơn một chút, đứng thứ mười một.

Trái Kiwi cũng phát hiện mình vào Bảng xếp hạng, lập tức nhắn tin cảm ơn Hạ Nhạc Thiên, từng câu từng chữ đều chân thành, mang theo chút thấp thỏm và dè dặt.

Hạ Nhạc Thiên tỏ vẻ không cần khách sáo, dù sao cũng là một đội, hơn nữa Trái Kiwi biểu hiện cũng rất tốt, ít nhất là vào phút cuối đã lựa chọn đường sống chính xác.

Trái Kiwi lại cảm ơn thêm lần nữa, nhắn rằng nếu có cơ hội sẽ tự mình nấu canh xương sườn cho Hạ Nhạc Thiên để cảm ơn.

Hạ Nhạc Thiên đã sớm nghe qua canh xương sườn của Trái Kiwi nấu rất ngon, ngay cả Hàn Mai Mai cũng nghiện.

[Da Da Hạ: Được, đợi có cơ hội chúng ta có thể cùng nhau uống canh xương sườn.]

[Trái Kiwi: Vậy hẹn rồi nhé, tuyệt đối đừng quên nha.]

——

Kế tiếp Hạ Nhạc Thiên lại nhắn tin cho Hàn Mai Mai, đối với việc hạng 4 tử vong, cô cũng rất tiếc, nhưng Hàn Mai Mai từ hạng năm nhảy lên hạng 4, chỉ cách hạng ba 6 điểm.

Vậy nên Hàn Mai Mai đồng ý lời hứa lúc trước, chấp nhận che giấu chuyện Hạ Nhạc Thiên và Sứ Giả Gothic cùng tổ đội vào trò chơi.

Đồng thời Hàn Mai Mai còn đưa ra một yêu cầu.

[Hàn Mai Mai: Tôi đồng ý cũng được, nhưng tôi muốn cùng cậu vào trò chơi.]

[Hàn Mai Mai: Đừng từ chối vội, dù cậu lợi hại đến đâu chăng nữa, chẳng lẽ cậu có thể bảo đảm mình phân biệt rõ người chơi nào là thành viên của tổ chức Địa Ngục? Hay cậu muốn giết lầm hơn bỏ sót, cậu có thể giết chết những người chơi vô tội sao?]

Hạ Nhạc Thiên không thể.

[Hàn Mai Mai: Cậu có thể hẹn trước với Sứ Giả Gothic, mỗi người đều có thể mang theo một đồng đội, người còn lại thì ghép đôi ngẫu nhiên, ít nhất sức chiến đấu của tôi có thể giúp cậu đối phó hai người còn lại, cậu chỉ cần toàn lực ứng phó Sứ Giả Gothic.]

[Da Da Hạ: Được, tôi sẽ nói chuyện này với Sứ Giả Gothic, có tin tức gì tôi sẽ nói cho cô.]

Sau đó Hạ Nhạc Thiên chủ động liên lạc cho Sứ Giả Gothic, đề ra yêu cầu của Hàn Mai Mai.

Sứ Giả Gothic dường như biết Hạ Nhạc Thiên muốn mang ai vào trò chơi, đối với người chơi có sức chiến đấu và năng lực ưu tú như Hàn Mai Mai, Sứ Giả Gothic dĩ nhiên là từ chối.

Nhưng Hạ Nhạc Thiên không định để Sứ Giả Gothic có quyền lựa chọn, cậu tỏ vẻ nếu hắn không chịu thì cậu cũng không tổ đội với Sứ Giả Gothic nữa.

Sứ Giả Gothic không tin Hạ Nhạc Thiên sẽ làm vậy.

[Sứ Giả Gothic: Chẳng lẽ cậu không muốn trả thù cho bạn cậu sao?]

[Da Da Hạ: Dĩ nhiên muốn, nhưng nếu phải lựa chọn, tôi thà rằng chọn cách an toàn để bạn của tôi sống lại.]

[Sứ Giả Gothic: Được lắm, cậu thắng, tôi đồng ý.]

[Da Da Hạ: Vậy hẹn gặp trong trò chơi, lúc đó tôi sẽ trước giải quyết anh.]

[Sứ Giả Gothic: Hy vọng đến sau khi vào trò chơi, cậu cũng đủ tự tin như vậy.]

Sau khi nói chuyện xong, Hạ Nhạc Thiên khẽ nhíu mày suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói chuyện này cho Hàn Mai Mai.

[Hàn Mai Mai: Rất kỳ lạ, Sứ Giả Gothic không mạnh bằng cậu, nhưng hắn dám đồng ý thì chắc chắn có át chủ bài, lúc đó tôi và cậu đều phải cẩn thận.]

[Da Da Hạ: Tôi hiểu rồi.]

Sau khi ra khỏi trò chơi thì tổ đội sẽ tự động giải tán, vì để tiện cho việc thương lượng mọi chuyện, Hạ Nhạc Thiên lại lập nhóm cho mọi người, hỏi Trần Đỉnh và Bùi Anh, Trái Kiwi có định tiếp tục tham gia thi đấu xếp hạng thêm lần cuối hay không.

Ba người tuy rằng đều muốn tranh thủ kiếm thêm điểm tích lũy, nhưng thi đấu xếp hạng sắp kết thúc, số lượng người chơi tử vong cao hơn bình thường gấp mấy lần, nên ba người đều nhất trí không tham gia thi đấu xếp hạng nữa.

[Nâng Một Ngụm Rượu: Vương Tiểu Minh, cậu cũng đừng tiếp tục tham gia thi đấu nữa, dù sao điểm của cậu đã bỏ xa người thứ hai rồi, trừ khi hạng hai tham gia thi đấu hai lần liên tiếp, nếu không hắn không có cơ hội vượt qua cậu đâu.]

Bùi Anh cũng đồng ý với Trần Đỉnh.

[Da Da Hạ: Được.]

Nghe Hạ Nhạc Thiên đồng ý, đám người Trần Đỉnh mới hoàn toàn yên tâm, Hàn Mai Mai không lên tiếng, chỉ nhắn tin riêng cho Hạ Nhạc Thiên, dặn cậu đừng nói chuyện này cho Trái Kiwi.

Lúc trời xẩm tối, sau khi Hạ Nhạc Thiên ăn cơm xong thì lên giường nghỉ ngơi, nhưng trong đầu cứ mãi nghĩ về Thích Lệ Phi.

Trong lúc cậu trằn trọc qua lại, điện thoại truyền đến âm thanh nhắc nhở.

Hạ Nhạc Thiên ngồi bật dậy, vừa chờ mong vừa khẩn trương, mở app trò chơi lên.

Tin nhắn là của Thích Lệ Phi gửi tới.

Hạ Nhạc Thiên hít thở sâu để trái tim đập chậm lại, sau đó chậm rãi mở tin nhắn.

[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Đang nghỉ ngơi sao?]

Hạ Nhạc Thiên nhìn chằm chằm dòng tin nhắn này hồi lâu, mới trả lời đối phương.

[Da Da Hạ: Ừm, anh thì sao?]

[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Mới vừa xử lý xong công việc, nhớ em.]

[Da Da Hạ: Là bởi vì Thi đấu xếp hạng sắp kết thúc sao?]

[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Ừ, dạo gần đây tỉ lệ người chơi tử vong có hơi cao, có khả năng là do Bug giở trò.]

Hạ Nhạc Thiên nhíu mày, cậu đột nhiên nghĩ đến việc Sứ Giả Gothic tự tin như vậy không lẽ là vì có liên quan đến cái Bug cuối cùng kia sao?

Hạ Nhạc Thiên không xác định.

Nhưng dù thế nào, cậu đều phải dùng hết 100% cảnh giác để đối phó.

Tiếp đó, Hạ Nhạc Thiên lại nói chuyện phiếm với Thích Lệ Phi về cuộc sống hằng ngày, thời gian dường như trôi nhanh hơn, đảo mắt đã hơn nửa đêm.

Thích Lệ Phi giục Hạ Nhạc Thiên mau ngủ.

Hạ Nhạc Thiên quyến luyến bỏ điện thoại qua một bên, nhắm mắt lại, trong đầu có một suy nghĩ cứ mãi quẩn quanh.

Nếu Thích Lệ Phi có thể đi vào hiện thực, hoặc là mình có thể vĩnh viễn ở lại trong trò chơi thì thật tốt.

*

Chờ đến khi Hạ Nhạc Thiên tỉnh dậy, thời gian thi đấu xếp hạng kết thúc chỉ còn dư lại 24 giờ đếm ngược.

Hạ Nhạc Thiên không nhịn được khẩn trương, cậu mở phim truyền hình xem để phân tán lực chú ý, nhưng cứ hơn mười phút lại nhìn điện thoại một lần.

Thích Lệ Phi đúng lúc gửi tin nhắn lại.

[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Kh·iếp Quỷ Thần: Còn 13 tiếng cuối cùng, em hãy nghỉ ngơi tốt để đợi thi đấu xếp hạng kết thúc.]

[Da Da Hạ: Ừm, hôm nay em không vào trò chơi, anh cố gắng công tác, nhớ chăm sóc bản thân.]

[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Đừng nghĩ nhiều quá, mọi chuyện đã có tôi rồi.]

Hạ Nhạc Thiên gượng cười.

Nhưng không đến vài giây, Thích Lệ Phi lại gửi thêm một tin.

[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Dù em quyết định thế nào, tôi đều đứng về phía em, cũng hy vọng em có thể hiểu cho tôi, giống như tôi có thể hiểu cho em lúc này.]

Hạ Nhạc Thiên ngẩn người, hỏi Thích Lệ Phi nói vậy là có ý gì, Thích Lệ Phi lại không đáp, chỉ bảo Hạ Nhạc Thiên nghỉ ngơi.

Hạ Nhạc Thiên ngơ ngẩn nhìn tin nhắn, nhìn đi nhìn lại rất nhiều lần, cau mày.

Thích Lệ Phi…… đã biết gì rồi sao?

Biết cậu sẽ dùng nguyện vọng để Đường Quốc Phi sống lại, mà không phải ước nguyện làm hai người vĩnh viễn bên nhau?

Chính câu sau là có ý gì, giống như đối phương cũng có chuyện quan trọng giấu giếm mình.

Càng gần kết thúc Thi đấu xếp hạng, thời gian càng trôi chậm như rùa.

Nhưng chuyện gì đến trước sau gì cũng phải đến, khoảng cách thi đấu xếp hạng kết thúc còn dư lại mười phút cuối cùng, Hạ Nhạc Thiên chủ động mời Hàn Mai Mai tổ đội, sau đó lại mời Sứ Giả Gothic.

[Sứ Giả Gothic: Mời [Tế Phẩm Tuế Nguyệt], cô ta là người chơi tôi muốn mang theo.]

Hạ Nhạc Thiên và Hàn Mai Mai chợt sửng sốt, [Tế Phẩm Tuế Nguyệt] đứng hạng 3, hóa ra có quen biết Sứ Giả Gothic.

Hạ Nhạc Thiên lấy lại tinh thần, mau chóng mời [Tế Phẩm Tuế Nguyệt], đối phương lập tức đồng ý vào đội, cũng không lên tiếng chào hỏi.

[Sứ Giả Gothic: Ba phút sau gặp.]

Hạ Nhạc Thiên nhắn tin riêng với Hàn Mai Mai, đem toàn bộ hiểu biết của mình về [Tế Phẩm Tuế Nguyệt] nói cho cô, cũng dặn dò Hàn Mai Mai phải cẩn thận người chơi nữ này.

Hàn Mai Mai đã hiểu.

Sau ba phút, Hạ Nhạc Thiên lập tức vào Thi đấu xếp hạng, ấn xuống [Bắt đầu trò chơi].

Ngay sau đó, trước mắt cậu tối sầm.

————

Thời tiết gần đây chuyển lạnh.

Hạ Nhạc Thiên mở mắt ra, cảm giác như mình đã mơ một giấc mộng rất rất dài, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì chỉ thấy mơ hồ không rõ.

Bạn cùng phòng ở giường dưới còn đang ngủ, Hạ Nhạc Thiên nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, sau đó theo bản năng nhìn về phía giường đối diện, vẻ mặt hoảng hốt trong chớp mắt.

Người kia quay mặt vào tường ngủ, lớp chăn dày che kín cả người, chỉ lộ ra một cái xoáy tóc.

Tuy không nhịn thấy mặt, nhưng Hạ Nhạc Thiên vẫn cứng đờ cả người.

Trong lòng trào lên cảm giác đau lòng và khó tin.

Mình làm sao vậy??

Trương Kiều Minh vừa đẩy cửa vào phòng thì ngạc nhiên nhìn cậu: “Lão tam, cậu đứng ngây ra đó làm gì vậy?”

Hạ Nhạc Thiên do dự nhìn qua Trương Kiều Minh, nhẹ giọng hỏi: “Người đang ngủ kia là……”

“Là lão ngũ chứ ai? Cậu còn mớ ngủ hả?” Trương Kiều Minh nói.

Lão ngũ?

“Đường… Đường Quốc Phi…?” Hạ Nhạc Thiên ngập ngừng.

Trương Kiều Minh nhìn thêm khó hiểu nhìn cậu: “Đúng vậy, hai người thân nhau như hình với bóng, không lẽ cậu quên tên lão ngũ luôn rồi?”

“Không quên, chỉ là ngủ lâu quá nên đầu óc chưa tỉnh táo kịp.” Hạ Nhạc Thiên miễn cưỡng cười đáp.

Nhưng trong lòng vẫn luôn có một cảm giác rất quái dị, giống như người đang đưa lưng về phía cậu ngủ kia, vốn đã chết!

*****

Editor: Thế giới thật thật giả giả, là mơ hay là thật. Rốt cuộc đâu mới là thật ʘ⁠‿⁠ʘ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.