Chương trước
Chương sau
Khi chạy ra ngoài hắn còn liên tục quay đầu nhìn lại, theo lý mà nói đối phương nên theo sau mới đúng.

Hạ Nhạc Thiên giấu chuyện Báo Động Phía Trước Năng Lượng Cao, giải thích: "Trò chơi sẽ không cho phép gian lận như vậy, mỗi lần chỉ có thể mở một ngăn tủ, muốn mở tủ tiếp theo nhất định phải thả thi thể lại."

Phùng Thành Thư gật đầu.

Chuyện này khi hắn chạy ra thì mới đột nhiên nghĩ đến, chỉ là lúc ấy sắp đến thời gian quay ngược, hoàn toàn không kịp quay lại đóng cửa tủ.

"Nhưng sao lúc đó cậu không chạy ra?" Phùng Thành Thư vẫn khó hiểu, chợt ánh mắt hắn liếc qua Từ Thiên Ninh, lộ ra vẻ mặt không tin nổi, "Chẳng lẽ, cậu ở lại cứu Từ Thiên Ninh?"

Nói xong, Phùng Thành Thư không nhịn được ghen ghét khó chịu, Từ Thiên Ninh có tài có đức gì, một tên vô dụng nhát gan ngu dốt, mà lại được Da Da Hạ không tiếc mạo hiểm ở lại cứu giúp.

Hỏi làm sao hắn bình tĩnh cho được.

Hạ Nhạc Thiên cũng không muốn Phùng Thành Thư hiểu lầm vào thời điểm nguy cấp này, bèn giải thích: "Anh cũng biết rõ, càng chết nhiều người chơi thì càng tăng tỉ lệ giết người của lệ quỷ, huống chi, lúc ấy tôi chỉ cần đóng cửa tủ lại là có thể giải trừ giết người cơ hội."

Tuy Bùi Anh cảm thấy cách làm của Hạ Nhạc Thiên là đúng, nhưng quả thật là Từ Thiên Ninh không có bất kỳ giá trị nào đáng để cứu sống, lỡ như cậu ấy gặp nguy hiểm thì nên làm gì bây giờ.

Nhưng nàng hiểu, một khi Hạ Nhạc Thiên đã quyết định, trừ khi có thể đưa ra biện pháp có lợi hơn thuyết phục được cậu, nếu không cậu vẫn sẽ làm như vậy.

Phùng Thành Thư cũng không muốn ồn ào với Hạ Nhạc Thiên, chỉ có thể đè nén tính tình, nói sang chuyện khác, "Vậy sau khi đóng cửa tủ lại thì sao? Sau đó đã xảy ra chuyện gì?"

"Chi tiết cụ thể không cần nói tỉ mỉ, đợi lát nữa chúng ta đi đến phòng chứa xác nhìn xem hai thi thể kia có còn ở đó không, dù sao thì chúng ta vẫn chưa mở túi bọc thi ra." Hạ Nhạc Thiên nói.

Bùi Anh gật đầu, sau đó nói: "Trước đó chúng ra nghỉ ngơi một lúc đi, ăn chút cơm hồi phục thể lực."

Phùng Thành Thư hơi nhíu nhíu mày, cũng không tiếp tục hỏi tới cùng, thậm chí còn lấy đồ ăn nóng hổi từ Không Gian Bao Vây ra, "Các người ăn không?"

Hạ Nhạc Thiên cùng Bùi Anh gật đầu.

Từ Thiên Ninh vẫn chưa lấy lại tinh thần, sắc mặt vẫn cực kỳ tái nhợt.

Nhưng mọi người đều không có tâm tư đi an ủi người suýt nữa hại chết cả đội, ai cũng im lặng bắt đầu ăn cơm.

Sau khi cơm nước xong, mọi người chuẩn bị đi phòng chứa xác.

Từ Thiên Ninh thấy mọi người đứng lên, rốt cuộc cũng bừng tỉnh, vội vàng hỏi: "Chúng ta không thương lượng trước lát nữa mở tủ nào sao?"

Hạ Nhạc Thiên nghĩ nghĩ, nói: "Có lý."

Cậu nhìn sang mọi người, hỏi: "Nếu không thì mỗi người chọn một số đi, không thể để tôi chọn mãi được, không phải lúc nào tôi cũng may mắn như thế đâu."

Bùi Anh cảm thấy Hạ Nhạc Thiên nói có lý, nghiêm túc suy nghĩ một lúc mới nói ra một số, Phùng Thành Thư tuy không quá tình nguyện, nhưng cũng chọn một số.

Từ Thiên Ninh nói: "Tôi chọn số 22, thoạt nhìn khá may mắn, hơn nữa vị trí cũng không đứng sát đằng trước."

Sau khi chọn xong, mọi người mới đi đến phòng chứa xác.

Lúc này, thời gian đã là 11 giờ 20 phút.

Phòng chứa xác trước sau vẫn rét lạnh như cũ, làm mọi người vừa mới ngồi dưới ánh mặt trời ấm áp nhịn không được rùng mình.

Mọi người đã mặc áo khoác dày, nhưng vẫn không thể hoàn toàn che đậy khí lạnh.

Hạ Nhạc Thiên ra hiệu cho Phùng Thành Thư mở ra hai tủ đông xác lần trước.

Cậu muốn biết hai thi thể vẫn chưa bị lấy ra có còn ở trong đó hay không.

Trong lúc Phùng Thành Thư mở tủ, Hạ Nhạc Thiên nhẹ nhàng hoạt động tứ chi bị lạnh đến sắp cứng đờ.

Giây phút thời gian bị quay ngược, tất cả đều sẽ khôi phục như cũ.

Nhưng thể lực của cậu lại chỉ khôi phục một nửa, cũng không hoàn toàn trở lại trạng thái đỉnh cao.

Chuyện này chứng minh điều gì?

Lúc ấy cậu tấn công thi thể bị Bug bám vào, thể lực hao tổn chứng tỏ cậu đã làm nó tổn thương.

Cho nên khi thời gian quay ngược, Bug cũng sẽ không khôi phục đến trạng thái mạnh nhất, đương nhiên, cũng bao gồm Hạ Nhạc Thiên.

Từ kết quả này mà nói, cũng không là chuyện xấu, ít nhất chứng minh Bug cũng không mạnh như cậu tưởng tượng, ít nhất là không phân cao thấp với cậu.

Nếu cậu hao hụt gần một nửa sức mạnh, vậy Bug cũng không khác là bao.

Lúc trước có lẽ cậu chỉ nắm chắc 10% đối phó Bug, nhưng hiện tại, cậu có 50% xác suất tiêu diệt được nó.

Nhưng cậu chỉ có một cơ hội, cần phải hoàn toàn tiêu diệt Bug.

Nếu không chỉ còn đường chết.

Còn Từ Thiên Ninh......

Hạ Nhạc Thiên giấu đi cảm xúc kì lạ trong mắt, trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh trước sau như một.

Phùng Thành Thư đã mở xong cửa tủ, bên trong quả thật có một thi thể đang nằm, không biến mất giống như lần trước.

Suy đoán của cậu không sai, chỉ có thi thể đã nhìn mặt và xác nhận thân phận mới có thể bị xóa bỏ.

Phùng Thành Thư quay đầu nhìn Hạ Nhạc Thiên, dùng ánh mắt hỏi có muốn lấy thi thể ra không.

Hạ Nhạc Thiên gật đầu.

Phùng Thành Thư lập tức lùi về sau, khẩn trương nhìn Hạ Nhạc Thiên kéo túi bọc thi đặt lên bàn, cậu ngẩng đầu nhìn Bùi Anh, hất cằm ra hiệu cho đối phương lùi lại.

Bùi Anh gật đầu làm theo.

Từ Thiên Ninh cũng trốn rất xa, gương mặt tái nhợt đầy sợ hãi.

Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng kéo khóa túi, cẩn thận liếc mắt nhìn thi thể bên trong, sau đó lắc đầu với mọi người, tỏ vẻ không phải là một trong bốn nhân viên công tác kia.

Lúc bày bọn họ mới dám lại gần đối chiếu ảnh chụp.

Bùi Anh mau chóng tìm ra bức ảnh tương ứng, đưa điện thoại lên cho mọi người xem, thi thể này vẫn không phải cái bọn họ muốn tìm.

Hạ Nhạc Thiên khóa túi lại, để Bùi Anh đẩy đến lò hỏa thiêu.

Bùi Anh gật đầu, nhanh nhẹn đẩy xe rời đi.

Trên đường, nàng bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, bỗng nhiên dừng bước chân, cẩn thận nghĩ lại.

Là nàng nghĩ nhiều sao?

Khi nàng chuẩn bị đẩy thi thể ra phòng chứa xác, ngón tay của Hạ Nhạc Thiên đụng phải mu bàn tay của nàng.

Tình huống này vừa nhìn có vẻ như là Hạ Nhạc Thiên không cẩn thận đụng phải.

Nhưng với phản ứng nhạy bén của cậu ấy, rõ ràng có thể tránh khỏi.

Trừ khi.

Lúc ấy Hạ Nhạc Thiên muốn nói gì đó với mình, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó mà không tiện mở miệng, chỉ có thể dùng đụng chạm ám chỉ.

Tay?

Mu bàn tay......

Bùi Anh vừa đẩy xe vừa suy nghĩ những thông tin liên quan đến bàn tay.

*

Chương 344

Tuy rằng có rất nhiều manh mối liên quan đến bàn tay, nhưng nó lại không dính dáng đến nhiệm vụ.

Tay chỉ có thể dùng để lấy đồ vật, hoặc là ăn cơm.

Liên quan gì đến trò chơi nhỉ?

Bùi Anh bỗng dừng bước.

Đúng rồi, có một chuyện, vừa lúc liên quan đến tay và nhiệm vụ trò chơi.

Đó chính là điện thoại.

Nói đúng hơn là App Trò Chơi Tử Vong trên điện thoại, Bùi Anh chợt nhớ tới lúc tất cả mọi người đang lướt xem ảnh chụp, ngón tay của Hạ Nhạc Thiên đã gõ vài cái lên màn hình.

Chẳng lẽ......

Bùi Anh vội vàng lấy điện thoại từ Không Gian Bao Vây, vào App Trò Chơi thì quả nhiên thấy có tin nhắn mới từ danh sách bạn tốt.

Hơn nữa người gửi đến đúng là [Da Da Hạ].

Bùi Anh lập tức mở tin nhắn, chỉ có một chữ ngắn ngủn.

[Da Da Hạ: Nhanh]

Bùi Anh lập tức hiểu ra, không kịp suy nghĩ nguyên nhân đã vội vã đẩy xe chạy về phía trước.

Sau khi đến lò đốt cháy, Bùi Anh đẩy thi thể vào trong, chọn nút đốt nhanh với nhiệt độ cực cao, cứ như vậy, chỉ cần mười phút là có thể kết thúc.

Hoàn thành xong mọi chuyện, Bùi Anh mới có thể thở phào, cẩn thận phân tích nguyên nhân.

Sao Hạ Nhạc Thiên lại để mình đẩy nhanh tốc độ đốt cháy thi thể?

Quan trọng nhất là, đối phương lại chọn cách mịt mờ này để truyền đạt tin tức cho mình, dường như không muốn người khác biết.

Nhưng vì sao?

Bùi Anh suy tư, chẳng lẽ là vì không muốn bị quỷ nằm trong tủ đông xác phát hiện?

Cũng không đúng, cậu ấy có thể nói với mình lúc chưa vào phòng chứa xác mà.

Nếu vậy thì chỉ còn dư lại một khả năng.

Đó là, Hạ Nhạc Thiên không muốn để Phùng Thành Thư và Từ Thiên Ninh phát hiện.

Nàng chỉ có thể phân tích ra bấy nhiêu, bởi vì nàng không hiểu việc đốt xác nhanh hơn thì liên quan gì đến hai người chơi đó.

*

Bên kia.

Hạ Nhạc Thiên chỉ một tủ đông xác, gật đầu với Phùng Thành Thư.

Phùng Thành Thư lập tức làm việc.

Từ Thiên Ninh không dám chớp mắt nhìn chằm chằm cửa tủ, sợ hãi siết chặt mép áo.

Một tiếng xoạch vang lên.

Cửa tủ hé ra, Hạ Nhạc Thiên lấy túi ra đặt lên bàn, Phùng Thành Thư vẫn không dám đứng lại mà lùi về sau.

Còn Từ Thiên Ninh, từ đầu đến cuối vẫn đứng ngay cửa ra vào.

Hạ Nhạc Thiên lưu loát kéo túi, ánh mắt quét qua gương mặt của thi thể, sau đó nhìn Phùng Thành Thư lắc đầu.

Phùng Thành Thư nhanh chóng lại gần, Từ Thiên Ninh cũng chạy tới, ba người bắt đầu lật xem ảnh chụp trên điện thoại.

Dù biết là xác xuất tìm được thi thể mình muốn trong mấy chục tủ đông xác là rất nhỏ, nhưng lúc Phùng Thành Thư tìm được ảnh chụp tương ứng, vẫn ngăn không được mất mát và nôn nóng trong lòng.

Thời gian không ngừng quay ngược, dường như đang không ngừng nhắc nhở Phùng Thành Thư, khoảng cách tử vong của hắn ngày càng gần!

Hạ Nhạc Thiên thấy thế, dường như cũng bị cảm xúc của hắn làm thở ngắn than dài, bước lên vỗ vai Phùng Thành Thư, ý bảo đối phương đừng nản lòng.

Phùng Thành Thư hơi ngoài ý muốn, không ngờ đối phương lại an ủi mình.

Từ Thiên Ninh có chút nôn nóng chỉ vào thi thể, ý bảo mau thả vào tủ để xem cái tiếp theo đi.

Khoảng cách thời gian quay ngược còn dư lại mười một phút.

Hạ Nhạc Thiên vẫn đắm chìm trong trạng thái uể oải, qua một lúc lâu mới gật gật đầu, bước lên kéo khóa túi lại.

Từ Thiên Ninh thấy vậy bèn chủ động giúp Hạ Nhạc Thiên nâng thi thể, từng cử chỉ đều mang theo vẻ vội vàng.

Vừa mới bỏ thi thể vào trong, Từ Thiên Ninh lập tức đóng cửa lại, thúc giục Phùng Thành Thư mau mở tủ đông mà hắn đã chọn từ trước.

Phùng Thành Thư lập tức trừng hắn, đột nhiên cảm thấy hơi quái dị.

Sao hắn lại có cảm giác hai người kia lạ lạ?

Một người bỗng dưng chủ động an ủi mình, một người thì lớn gan dám thúc giục mình mở cửa tủ.

Không chờ hắn suy nghĩ kỹ nguyên nhân, trước mắt bỗng tối sầm, chờ đến khi khôi phục thị lực, lại ngạc nhiên phát hiện mình đang ngồi trên ghế đá, bốn mắt nhìn nhau với người chơi khác.

Thời gian quay ngược nhanh hơn!

Từ Thiên Ninh đột nhiên nhảy dựng lên đánh giá xung quanh, sau khi xác định đây không phải ảo giác thì vừa hoảng vừa gấp, dùng giọng điệu gặn hỏi Bùi Anh: "Vì sao thời gian quay ngược sớm hơn mười phút!?"

Bùi Anh còn chưa nói chuyện, Phùng Thành Thư đã mở miệng nói: "Từ Thiên Ninh, anh đang chất vấn Trần tiểu thư sao?"

Trong lòng Từ Thiên Ninh giật thót, miễn cưỡng cười nói: "Không, tôi không có."

Phùng Thành Thư lại càng cảm thấy Từ Thiên Ninh không thích hợp, nhưng lại không tìm ra nguyên nhân cụ thể.

Hắn chỉ có thể tạm thời đè nén hoài nghi, nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên, "Lý tiên sinh, không biết chuyện này liên quan gì tới anh không? Anh có thể nói nguyên nhân cho tôi biết không?"

Hạ Nhạc Thiên khó hiểu lắc đầu, "Không liên quan đến tôi."

Phùng Thành Thư không hỏi Hạ Nhạc Thiên nữa, trực tiếp nhìn về phía Bùi Anh, "Trần tiểu thư, tôi yêu cầu một lời giải thích."

Bùi Anh không hề mâu thuẫn khi Hạ Nhạc Thiên đẩy nồi cho mình, ngược lại càng khiến nàng chắc chắn suy đoán của mình đúng.

Quả nhiên ạ Nhạc Thiên muốn tránh tầm mắt hai người kia.

Nhất định là cậu ấy đã phát hiện gì đó.

Bởi vậy, Bùi Anh lựa chọn phối hợp với Hạ Nhạc Thiên vô điều kiện, đưa ra một lý do: "Xin lỗi, lúc ấy tôi khẩn trương quá, ấn nhầm nút tăng tốc."

****
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.