Phùng Thành Thư vì muốn sống sót, bất đắc dĩ đành nói thẳng những tin tức mà hắn giấu giếm, hơn nữa có manh mối Hoàng Hiểu Giai đã cung cấp lúc còn sống, cùng với manh mối do Từ Thiên Ninh đưa ra.
Bởi vậy có thể suy đoán ra đại khái cơ hội giết người là gì.
Đó là, khi người chơi nhận được thi thể trong ngày thứ nhất, sẽ hình thành bước đầu tiên của cơ hội giết người.
Tối hôm đó, lệ quỷ điều khiển cơ thể Phùng Thành Thư tấn công Hoàng Hiểu Giai.
Mà ngày hôm sau, đến lượt Phùng Thành Thư nhận thi thể, buổi tối sẽ mơ thấy ác mộng ngày dự đầu tiên của Hoàng Hiểu Giai.
Hai ác mộng đồng thời tiến hành.
Tuy rằng thời gian hai bên cách nhau tận một ngày, nhưng chuyện này có lẽ là năng lực của lệ quỷ, dù sao thì thời gian trong mộng cũng chẳng có quy tắc hay ý nghĩa gì.
Ngay sau đó, Phùng Thành Thư cũng cảm nhận được nguy hiểm, có quỷ đang nhìn chằm chằm sau lưng hắn, ánh mắt như mũi kim đâm vào da làm Phùng Thành Thư có trực giác nếu mình không thể quay đầu lại vào ngày thứ ba, sẽ chết.
Nhưng sự thật là người nhìn trộm Phùng Thành Thư, chính là Từ Thiên Ninh trong giấc mơ của hắn.
Hắn mơ thấy một con quỷ rất giống Phùng Thành Thư, đang điên cuồng phá cửa.
Nhưng mà……
Hạ Nhạc Thiên nói xong chuyện này, bỗng nhìn về phía Từ Thiên Ninh, “Hôm nay anh có gặp chuyện gì kỳ quái trong mơ không?”
Từ Thiên Ninh ngẩn người, cẩn thận nhớ lại, sắc mặt càng thêm tái nhợt, nói: “Lúc đó tôi có cảm giác trên đầu mình có sợi tóc đang đung đưa, chính tôi đâu có động đậy được, nên tôi cho rằng đó là ảo giác……”
Sợi tóc?
Mọi người đồng loạt nhìn về phía người chơi nữa có mái tóc dài duy nhất, Bùi Anh.
Hạ Nhạc Thiên trầm ngâm nói: “Nếu suy luận của chúng ta chính xác, vậy Trần Anh đã xuất hiện trong giấc mơ của Từ Thiên Ninh.”
Bùi Anh đè xuống lo lắng trong lòng, nghiêm túc nói: “Nếu lệ quỷ cần phải điều khiển người chơi để giết chết người chơi, thì vấn đề lại quay trở về điểm xuất phát, làm cách nào mới không bị kéo vào trong mơ?”
Mọi người lại lần nữa im lặng.
Ở đây thì Phùng Thành Thư là người có áp lực lớn nhất, hắn nói: “Chúng ta chỉ còn lại một ngày, nếu vẫn không tìm ra đường sống, đêm nay tôi sẽ chết trong mộng giống như Hoàng Hiểu Giai!”
Mà còn do người chơi tiếp theo giết chết.
Nghĩ đến đây, Phùng Thành Thư đột nhiên quét mắt qua Từ Thiên Ninh đang ngồi trong một góc, ánh mắt xẹt qua một cảm xúc không rõ.
“Đừng gấp, vẫn còn một ngày mà.” Bùi Anh không thể không bước ra hoà giải.
Lúc này mọi người không còn tâm trạng để ngủ nữa.
“Mặc kệ có ngủ hay không cũng không thể ngăn cản lệ quỷ kéo chúng ta vào trong mộng, vậy thì điểm đột phá duy nhất chỉ có thể là những bị đưa tới đây.” Hạ Nhạc Thiên bỗng nói.
Phùng Thành Thư nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên, giọng điệu có xu hướng không khống chế được, “Anh có ý gì? Anh muốn mở tủ nhìn thi thể sao?”
“Không, không được, mở tủ nhất định sẽ chết.” Từ Thiên Ninh hoảng sợ, vội vàng ngăn lại: “Trưởng quản Lý và nhiệm vụ đều cấm chúng ta mở ra trước thời hạn đốt xác.”
Bùi Anh cau mày, rất nhanh đã hiểu được ý đồ của Hạ Nhạc Thiên, bèn nói đỡ cho cậu: “Nếu đây chỉ là cái bẫy mà trò chơi cố ý thiết kế thì sao? Trên thực tế thì trò chơi đâu có nói mở tủ ra sẽ chết.”
Từ Thiên Ninh và Phùng Thành Thư nháy mắt sửng sốt, vội lấy điện thoại ra đọc lại phần giới thiệu nhiệm vụ.
[—— Mỗi ngày sẽ có một người giữ xác khác vận chuyển một thi thể đến, mỗi người chơi dựa theo trình tự tiến vào trò chơi để lần lượt phụ trách một thi thể, trong lúc này tuyệt đối không được mở tủ đông lạnh, nếu không sẽ có chuyện đáng sợ xảy ra.]
“Nếu không sẽ có chuyện đáng sợ xảy ra.” Phùng Thành Thư lẩm bẩm lại câu này, cũng suy nghĩ như Bùi Anh.
“Quả thật, trò chơi cũng không xác nhận nếu mở tủ ra sẽ tử vong, nhưng dòng chữ này sẽ khiến người chơi liên tưởng đến điều kiện giết người.”
Bùi Anh gật đầu, “Không sai, trò chơi không cho chúng ta mở tủ ra trong vòng 3 ngày, có phải là muốn giấu giếm thứ gì đó không?”
“Ví dụ như…… Manh mối về đường sống.” Hạ Nhạc Thiên bổ sung.
Đôi mắt Bùi Anh sáng ngời, “Không sai, tuy chúng ta có thể mở tủ đông để xem thi thể vào đêm khuya ngày thứ ba, nhưng lúc ấy chúng ta sẽ lo lắng bị lệ quỷ kéo vào trong mộng, chỉ muốn mau chóng kéo thi thể đi đốt cháy, sẽ không có chuyện mở ra túi bọc thi.”
“Có nghĩa là.... những thi thể đó tuyệt đối có vấn đề!?”
Lời của Bùi Anh như một gợi ý cho mọi người, cũng làm Phùng Thành Thư không thể không nghiêm túc suy ngẫm lại, nói: “Có điều, thi thể mà Hoàng Hiểu Giai phụ trách đã bị thiêu hủy, giờ chỉ còn thi thể của tôi và Từ Thiên Ninh là có thể mở ra nhìn……”
Từ Thiên Ninh run lên, “Tôi, tôi không mở đâu, cũng đừng bắt tôi mở……”
Phùng Thành Thư quắc mắt nhìn hắn “Vậy ý của anh là muốn tôi mở tủ đông xác mà tôi phụ trách?”
Sắc mặt Từ Thiên Ninh tái mét, vội vàng nói: “Tôi……”
“Khỏi giải thích.” Phùng Thành Thư cười lạnh: “Mọi người đều là người chơi, ai mà chẳng biết chút mưu mô này của anh.”
Từ Thiên Ninh như bị nói trúng rồi tâm sự, sắc mặt khó coi.
Không ai muốn làm con chuột bạch đầu tiên, một khi suy đoán sai lầm, chỉ sợ không kịp chờ đến tối đã chết mất xác.
Nhưng Phùng Thành Thư biết, hắn đã không còn lựa chọn nào khác……
“Để tôi nghĩ lại đã, dù sao vẫn còn một ngày.” Phùng Thành Thư chần chừ, dường như đã chịu nhượng bộ.
Từ Thiên Ninh khó tin ngẩng đầu lên nhìn hắn, ngay sau đó lại vội vàng cúi đầu, cảm xúc lo lắng thấp thỏm cũng dần dần thả lỏng.
Mọi người trở về phòng mình, nhưng trước đó Hạ Nhạc Thiên lại cố ý đi đến hành lang xem video ghi hình tối qua.
Vẫn chẳng có manh mối gì.
Ngược lại càng khiến Hạ Nhạc Thiên tin chắc chuyện lần này liên quan đến thi thể, cậu điều chỉnh chế độ ghi hình cho máy quay xong thì quay về phòng mình.
Mới vừa nằm xuống không bao lâu, Bùi Anh đã gửi tin nhắn đến, thảo luận với Hạ Nhạc Thiên về mức độ đáng tin trong lời nói của Phùng Thành Thư.
Hạ Nhạc Thiên trầm ngâm một lát, trả lời Bùi Anh.
[Da Da Hạ: Mức độ đáng tin có lẽ sẽ không thấp, dù sao thì thời gian của Phùng Tam so với chúng ta ngắn hơn rất nhiều, hắn càng sốt ruột tìm ra đường sống hơn bất cứ ai.]
Cho nên tới lúc này, hắn sẽ không cố tình giấu giếm manh mối, nếu hắn không muốn chết.
Hai người nói một lúc lại đề cập tới Từ Thiên Ninh.
Từ Thiên Ninh xem như là người chơi duy nhất nhìn thấy lệ quỷ giống Phùng Thành Thư, đang đập phá cửa phòng Hoàng Hiểu Giai.
Nhưng vì chỉ là ngày đầu tiên, nội dung mà hắn mơ thấy có hạn chế nhất định, bởi vậy, chỉ dựa vàao những manh mối này thì vẫn không thể khiến Hạ Nhạc Thiên khẳng định lệ quỷ kia chính là Phùng Thành Thư.
Hạ Nhạc Thiên vẫn luôn nghi ngờ, người chơi có ngủ hay không cũng bị kéo vào ác mộng, liệu chuyện này có liên quan đến Bug của thế giới này không?
Nếu thật là vậy, ngày mai nhất định phải tìm ra biện pháp mới được.
Hơn 3h sáng, Thích Lệ Phi gửi tin nhắn tới hỏi Hạ Nhạc Thiên đã ngủ chưa, Hạ Nhạc Thiên vừa nhìn thấy đã mỉm cười, áp lực trong lòng giảm bớt rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại dịu dàng.
[Da Da Hạ: Vẫn chưa ngủ, mới vừa nằm xuống không bao lâu, đang suy nghĩ manh mối về đường sống.]
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Hửm? Bug vẫn chưa lộ ra dấu vết sao?]
Hạ Nhạc Thiên thở dài một hơi, tiếp tục gõ chữ.
[Da Da Hạ: Ừm.]
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Sức mạnh của Bug em biết rất rõ, phải mau chóng tìm ra Bug để giải quyết nó, nếu không em và những người chơi còn lại đều bất lợi.]
[Da Da Hạ: Em biết.]
Qua một hồi lâu sau.
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Tôi vẫn giữ nguyên câu nói cũ, khi em cảm thấy mình không thể xử lý Bug, gọi tên của tôi.]
Dù Hạ Nhạc Thiên nghe câu nói này bao nhiêu lần cũng đều xúc động như cũ, có lẽ là đã quen nhìn thấy những cảnh chết chóc trong trò chơi, và cả những người xấu xa bị hoen ố nhân phẩm...
Vẫn có một người, nguyện ý mạo hiểm bảo vệ cậu.
Hạ Nhạc Thiên hoảng hốt một lúc lâu, sau đó mới gửi tin nhắn cho Thích Lệ Phi.
[Da Da Hạ: Em biết.]
Nhưng hai người đều biết, ngày này có lẽ sẽ không đến.
Vũ trụ sao trời, đáy mắt Thần hiện lên một chút mất mát.
Hắn biết, cũng hiểu vì sao đối phương cự tuyệt yêu cầu này.
Đây có lẽ là tình yêu mà nhân loại nói, có thể làm người quên đi sợ hãi tử vong, trở nên dũng cảm xưa nay chưa từng có.
Hắn chậm rãi vuốt ngực, lắng nghe tiếng tim đập do thần lực biến hóa ra, gương mặt lạnh lùng cũng chậm rãi nhu hòa xuống.
Ấm áp như gió xuân.
Quyền năng của hắn là vô tận, nhưng vĩnh viễn không thể đoán trước được tương lai.
Bởi vì, Thần linh không nằm trong dòng chảy thời gian, cho dù hắn là Thần, hắn cũng không thể nhìn trộm tương lai, càng không thể biết được tình kiếp của mình.
Nhưng hắn tin tưởng, cũng chắc chắn rằng...
Tương lai sẽ là ánh rạng đông, tốt đẹp và rực rỡ, giống như hắn nguyện ý hao phí toàn bộ thần lực, mở một con đường rộng lớn vì tương lai nhân loại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]