Mọi người ngồi ngoài cửa nhà tang lễ, bầu không khí vô cùng quái dị.
Từ Thiên Ninh thỉnh thoảng nhìn về phía Hoàng Hiểu Giai, ánh mắt đầy nôn nóng, hy vọng Hoàng Hiểu Giai có thể nhớ ra đáp án chính xác.
Nhưng mà Hoàng Hiểu Giai quả thật không nhớ nổi.
Đặc biệt là Từ Thiên Ninh cứ luôn thúc giục, càng tăng thêm áp lực cho Hoàng Hiểu Giai.
Bùi Anh nhẹ nhàng nhíu mi, thở dài nói: "Giả sử lệ quỷ không cần điều kiện vẫn có thể kéo người chơi vào ác mộng, có khi nào chúng ta đã bỏ qua manh mối quan trọng nào đó không?"
"Trò chơi không thể chém tận giết tuyệt đối với người chơi như vậy được, chắc chắn vẫn có một đường sống an toàn."
Hạ Nhạc Thiên gõ mặt bàn, nói với Bùi Anh: "Chỉ dựa vào manh mối trước mắt thì tạm thời vẫn chưa tìm ra được biện pháp an toàn."
Nói cách khác, trừ khi Hoàng Hiểu Giai nhớ ra lúc ấy cô ta có ngủ hay không, nếu không thì chỉ có thể đánh cược một phen.
"Chuyện này, chuyện này là có ý gì?" Từ Thiên Ninh lo lắng hỏi.
Hạ Nhạc Thiên nói: "Hai lần trước, Hoàng Hiểu Giai và Phùng Thành Thư cũng không ngủ, đầu óc hoàn toàn thanh tỉnh, nhưng lệ quỷ vẫn kéo bọn họ vào ác mộng."
Phùng Thành Thư bổ sung: "Nhưng nếu chúng ta đi ngủ, chẳng phải là càng dễ bị lệ quỷ kéo vào ác mộng sao? Giờ ngoài Hoàng Hiểu Giai ra, không ai biết buổi tối ngày đầu tiên cô ấy có ngủ hay không."
Hoàng Hiểu Giai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-dong-phia-truoc-co-nang-luong-cao/3508740/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.