Gần 6 giờ chiều.
Người ngồi ngoài tiểu khu ít đi rất nhiều, đa số đều về nhà chuẩn bị nấu cơm.
Mà một ít người trẻ tuổi quen tay định đặt cơm hộp chợt nhận ra điện thoại không có tín hiệu, lập tức đần mặt ra, cuối cùng nhăn nhó đi đến tiệm tạp hóa trong tiểu khu mua mấy gói mì về nấu ăn.
Chủ tiệm tạp hóa nhìn kho hàng còn có thể duy trì được một thời gian dài, nhẹ nhàng thở ra.
Năm người Hạ Nhạc Thiên cũng tản ra, đi từng chung cư để điều tra nhân số.
Nếu có thể biết tên họ của từng người trong tiểu khu thì càng tốt, nhưng nếu người dân không muốn phối hợp thì cũng không sao, bọn họ chỉ cần nhớ rõ số phòng và số lượng người trong phòng là được.
Vậy thì nếu có ai đó chết đột ngột, các người chơi có thể biết được.
Qua một giờ sau, cả năm người chơi quay về tụ họp ở chung cư thứ tư, trao đổi danh sách thống kê nhân số trong tiểu khu: 44.
Nếu cộng cả người chơi vào, là 49 người.
"Trùng hợp vậy à, nếu không tính chúng ta vào, vừa vặn đúng 44 người?" Lương Hoành Vũ lẩm bẩm nói.
Con số này, phát âm tương tự như chữ "Chết", cực kỳ không may mắn.
Sắc mặt các người chơi hơi khó coi, nhưng không có bao nhiêu sợ hãi.
Nguyên nhân chủ yếu là vì vị đại lão [Da Da Hạ] kia vẫn rất bình tĩnh, không có chút khẩn trương bất an nào.
Hạ Nhạc Thiên không cảm thấy khẩn trương là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-dong-phia-truoc-co-nang-luong-cao/3508500/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.