Đúng lúc Hạ Nhạc Thiên chuẩn bị quay đầu chạy, thì thấy cô gái nhỏ nắm góc áo, có chút khó xử nói: “Tôi không thể nói được, tôi có thể làm ra thịt kho tàu mỹ vị như vậy đều dựa vào bí phương của tôi.”
Các người chơi đều có tâm tư khác nhau.
Lâm Cúc Hoa cấp thiết muốn biết đáp án, “Tôi cũng không hỏi cô dùng gia vị gì, chỉ cần nói cô dùng thịt gì là được rồi.”
Cô gái nhỏ vẫn khó xử như cũ, sắc mặt đỏ lên vô thố nói: “Thật sự không được, tôi không thể nói.”
Lâm Cúc Hoa khó thở: “Sao một đứa nhỏ như cô lại ích kỷ như vậy? Chẳng lẽ tôi còn ham hố phối phương bí truyền của cô sao?”
Cô gái nhỏ sợ tới mức rụt vai lại, hốc mắt đỏ lên: “Thật sự, thật sự không thể nói cho các người.”
Lâm Cúc Hoa lộ vẻ tức giận, nói lời chỉ trích: “Một cô gái nhỏ như cô sao lại như vậy, một chút lòng thành cũng không có, ba cô dạy cô thế nào vậy?”
Cô gái tựa hồ nghĩ đến chuyện gì, vẻ mặt trở nên buồn bã, nước mắt không kiềm được rớt xuống.
Nhưng lòng tự trọng không cho phép cô lộ ra mặt yếu ớt của mình, cuống quít lau nước mắt.
Lâm Cúc Hoa giống như đánh thắng một trận chiến, bắt cóc đạo đức(*) mà lải nhải nói: “Một cô gái chỉ biết khóc, khóc có ích lợi gì? Có phải cô muốn nhìn chúng tôi chết mới vừa lòng đúng không?”
Chị ta càng nghĩ càng tức điên.
Mọi người vô cùng phản cảm với Lâm Cúc Hoa, họ đã quen nhìn mấy kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-dong-phia-truoc-co-nang-luong-cao/224492/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.