Nam tây trang cũng không thèm nhìn đến thi thể vặn vẹo trên giường, mà nhanh chóng khom lưng lấy di động bên trong gối đầu ra, trên màn hình còn đang hiển thị nhắc nhở dừng chuông báo thức. Nam tây trang nhìn chăm chú vào thi thể cô gái đeo kính, bình tĩnh chưa từng có. Đừng trách tôi tàn nhẫn độc ác. Cô không chết, thì tôi phải chết. "Cô ấy chết rồi?" Cạnh cửa truyền đến âm thanh. Nam tây trang vẫn giữ vẻ bình tĩnh, không dấu vết bỏ điện thoại vào túi, lúc này mới quay đầu lại, "Ừ." Hạ Nhạc Thiên bước vào, quét mắt nhìn đống hỗn độn trên giường, còn có một thi thể đang nằm, "Vậy mà lại có thêm một người chết." Nam tây trang không nói chuyện, quay người về phòng. Hạ Nhạc Thiên tiếp tục tìm kiếm phòng em gái đeo kính, càng điều tra càng thấy kì lạ. Đầu tiên, phòng hai người chết đầu tiên rất sạch sẽ, ngoại trừ việc không biết tại sao lại chết cạnh cửa, phòng hoàn toàn không có dấu vết bị phá hỏng. Nhưng phòng em gái mắt kính lại không giống. Cô không chết bên cửa, mà chết trên giường, biểu tình vô cùng hoảng hốt, có thể thấy được lúc ấy cô sợ đến cỡ nào, quan trọng nhất là, đống hỗn độn trên giường này rất giống như chính cô ấy làm ra. Tại sao? Không lẽ cô đang tìm cái gì? Chợt Hạ Nhạc Thiên chú ý tới một cái gối đầu bị mở khoá kéo. Lạ thật, chẳng lẽ trong này có giấu đồ? Hạ Nhạc Thiên còn chưa rối rắm xong, lúc này nam áo sơ mi đã rời giường, nhìn thấy em gái mắt kính đột nhiên tử vong, hắn hỏng mất ngồi phịch xuống đất, môi run lên, "Xong rồi, chúng ta nhất định sẽ chết ở chỗ này." Em gái đeo kính chết trên giường, chứng tỏ cô căn bản không mở cửa, cũng không tới gần cửa, dưới tình huống cô giữ im lặng như vậy, vì sao con quỷ kia lại giết cô? Chân tướng khỏi nói cũng biết. Đó chính là tất cả biện pháp cũng không dùng được, mục đích con quỷ kia chính là muốn chém tận giết tuyệt không chừa một mống. Hạ Nhạc Thiên lại không nghĩ vậy, nếu là trò chơi thì nhất định có biện pháp sống sót qua cửa, chỉ là cậu chưa phát hiện thôi. Cậu hỏi nam áo sơ mi, "Xuống lầu ăn cơm không?" Nam áo sơ mi ngẩng đầu, cười thảm nói: "Ăn, nói không chừng đây là bữa cơm cuối cùng của tôi." Hạ Nhạc Thiên im lặng, lúc này cậu cũng không có tâm trạng làm dịu không khí, mà vỗ vỗ vai nam áo sơ mi: "Không đến thời khắc cuối cùng, nhất định không thể từ bỏ." Nam áo sơ mi lắc đầu, không nói nữa. Hai người xuống lầu ăn vài miếng, nam áo sơ mi lại ngồi thừ ra một chỗ. Mà Hạ Nhạc Thiên lại bắt đầu lục soát lầu một. Mục tiêu của cậu là phòng chứa đồ, cậu thật cẩn thận đẩy cửa ra, lại bị tro bụi bên trong sặc đến ho khan. Cậu đợi một hồi lâu mới đi vào. Bên trong phòng chứa đồ có không ít tạp vật cùng gia cụ linh tinh, cậu nhìn chăm chú nửa ngày, lại không nhịn được hô một tiếng nhỏ, trên sàn nhà hình như dính một ít vết máu, nếu không nhìn kỹ có thể sẽ bị bỏ qua. Hạ Nhạc Thiên ngồi xổm xuống quan sát kỹ vết máu, lại lấy di động ra mở đèn flash, dọc theo vết máu tiến về phía trước, thẳng đến một tầng vải cản đường cậu, cậu vén tấm vải lên, phát hiện trên vách tường còn ẩn giấu một mật thất. Cái gì ở bên trong? Hạ Nhạc Thiên trong lòng vừa động, cẩn thận đẩy cửa, bởi vì quá mức tối tăm, Hạ Nhạc Thiên chỉ có thể tiếp tục mở đèn flash, sau đó lập tức toát mồ hôi lạnh. Di động chiếu sáng trên mặt đất, soi rõ một thân ảnh nhuộm đầy máu đỏ đang đứng. Tay cầm di động của Hạ Nhạc Thiên hơi run lên, rất nhanh bình tĩnh lại, vì cậu chú ý tới thân ảnh màu đỏ kia không nhúc nhích, Hạ Nhạc Thiên liếc nhìn một lượt, tuy không thấy rõ mặt nàng, nhưng có thể thấy tay chân của nàng vặn vẹo, giống như bị cây búa đập từng chút từng chút đến dập nát. Nàng rũ thấp đầu, mặt nàng bị tóc dài che kín mít, toàn bộ quá trình đều bất động. Thật quá doạ người. Đây là Quỷ Gõ Cửa? Hạ Nhạc Thiên ngẫm nghĩ, quyết định lui ra ngoài, nhưng lúc cậu chuẩn bị rời đi thì bị đồ vật bên chân nàng gây chú ý. Đồ vật kia rất giống một quyển sổ. Giờ phút này Hạ Nhạc Thiên bắt đầu nảy sinh một ý tưởng vô cùng lớn mật. Cậu muốn đi nhặt quyển sổ kia. Dưới mí mắt của Quỷ Gõ Cửa, nhặt quyển sổ kia lên. Ý tưởng này vừa xuất hiện, Hạ Nhạc Thiên cũng không nhịn được mà giật mình khiếp sợ, nhưng cậu cảm thấy, thay vì chờ chết, không bằng đánh cược một phen. Được ăn cả, ngã...thì chết thôi. Quyển sổ kia đúng lúc nằm ở bên chân nữ quỷ, chuyện này không bình thường. Giống như đang ám chỉ cậu cái gì đó. Hạ Nhạc Thiên thả nhẹ bước chân, từng bước vô cùng cẩn thận, cậu đã chuẩn bị tốt tư thế sẵn sàng quay đầu chạy khi có biến, mặc dù không biết có thoát nổi không. Cuối cùng cậu chỉ còn cách nữ quỷ một mét, cậu cẩn thận ngồi xuống, duỗi tay đi lấy quyển sổ, Quỷ Gõ Cửa vẫn cúi đầu như cũ, không nói một lời. (*): Sợ chetme không kiềm được phải chèn chữ vô. Sau khi cầm lấy quyển sổ, cậu cũng không dám thả lỏng, mà tiếp tục chậm rãi cẩn thận lui về sau, cứ lui mãi, cuối cùng đóng cửa lại nhanh chóng rời đi. Trở lại đại sảnh, Hạ Nhạc Thiên phát hiện quần áo chính mình đều ướt đẫm, có thể thấy được lúc ấy khẩn trương cỡ nào, cậu siết chặt quyển sổ, tâm tình không thể diễn tả thành lời. Hạ Nhạc Thiên đem sổ bỏ vào túi, đi lên lầu hai. Nam tây trang đang đi ngoài hành lang, nhìn thấy Hạ Nhạc Thiên cũng không nói lời nào mà lập tức về phòng. Kỳ lạ. Đây là lần thứ hai. Phòng nam tây trang ở đầu tiên, nhưng hắn không có việc gì cứ đi trong hành lang làm gì? Trong lòng Hạ Nhạc Thiên dâng lên suy nghĩ không tốt, nhưng tạm thời vẫn không đoán được, chỉ đành về phòng trước, lúc này cậu mới mở sổ tay ta, cẩn thận đọc. Quyển sổ này rách rưới cũ nát, phía trên còn dính máu. Trang đầu tiên, hình như giới thiệu tên một trận pháp. [ Thất Phù Chuyển Vận Trận ] Phía trên ghi lại tỉ mỉ yêu cầu và tác dụng của trận pháp. Thất phù chuyển vận trận (Trận pháp đổi vận bằng bảy thẻ bài),tên như ý nghĩa, dùng để đổi vận phát tài, nhưng là một trận pháp tàn nhẫn ác độc, yêu cầu đập nát tay chân con ruột chính mình, sau đó sống sờ lên vứt vào mật thất chờ chết. Bị người thân phản bội tra tấn, bị ném vào mật thất thống khổ chờ đợi cái chết, có thể làm cho tế phẩm trong lúc chết đi sinh ra oán hận ngút trời, biến thành hồng y lệ quỷ. Lấy nó làm mắt trận, đem máu tươi của đối phương vẽ thành bùa chú, dán lên bảy cánh cửa khác nhau có tác dụng trấn áp được lệ quỷ, cuối cùng hấp thu oán khí của lệ quỷ chuyển hoá thành vận khí quấn lên người bày trận. Đồng thời, trong bảy cánh cửa cần phải có bảy người ở, làm gia tăng hiệu quả trận pháp, phòng ngừa nữ quỷ phản phệ. Sắc mặt Hạ Nhạc Thiên trở nên khó coi. Tuy cậu không biết ai bày trận pháp, nhưng ít nhất cũng biết được lai lịch của Quỷ Gõ Cửa. Vấn đề là, làm sao tránh để Quỷ Gõ Cửa gõ cửa phòng đây? Hạ Nhạc Thiên cảm thấy, thứ mà Quỷ Gõ Cửa muốn giết, có thể chính là phòng có treo thẻ bài, về phần kẻ cơ bắp....có thể vì hắn không tuân thủ yêu cầu trò chơi nên bị lệ quỷ giết chết đầu tiên. Người chết đêm nay, rất có thể là nam tây trang. Khoan đã... Hai ngày nay nam tây trang có chút khác thường. Không lẽ... Hạ Nhạc Thiên biến sắc mặt, nghĩ đến chuyện gì đó, nhanh chóng lật chăn gối trên giường tìm kiếm, nhưng không thấy được gì. Không lẽ cậu đoán sai rồi? Hạ Nhạc Thiên đứng tại chỗ suy nghĩ trong chốc lát, xoay người đi gõ cửa phòng nam áo sơ mi, nam áo sơ mi mở cửa, sắc mặt cũng tái nhợt, hắn nhìn người đến là Hạ Nhạc Thiên, hơi ngẩn ra: "Tìm tôi có chuyện gì sao?" Hạ Nhạc Thiên: "Để tôi vào trước." Nam áo sơ mi theo bản năng nghiêng người nhường đường, sau đó trơ mắt nhìn Hạ Nhạc Thiên bắt đầu xốc lên giường của hắn, cuối cùng còn đem gối đầu kéo khoá ra, nam áo sơ mi mờ mịt đi qua, "Cậu đang làm gì...." Lời nói nháy mắt im bặt. "Quả nhiên như vậy." Hạ Nhạc Thiên sắc mặt âm trầm mở điện thoại lên, thấy màn hình điện thoại đặt đồng hồ báo thức reo lúc 12:05. "Đây là điện thoại của ai?" Nam ao sơ mi không hiểu gì cả, "Sao lại ở trong gối đầu của tôi?" Hạ Nhạc Thiên không nói chuyện, di động có cài mật mã không thể đi vào, nhưng cậu có thể xác định 100% chủ nhân của nó là ai, "Là của người mặc tây trang." Nam áo sơ mi nghiêng đầu, thấy dược đồng hồ báo thức trên màn hình, một giây sau liền thay đổi sắc mặt, "Hắn.... Hắn muốn hại tôi chết?" Hạ Nhạc Thiên lắc đầu, "Không phải, mục đích cuối cùng của hắn là muốn anh làm kẻ chết thay." Dù nam áo sơ mi không thông minh cũng biết việc này nói lên cái gì. Đêm khuya 12 giờ, trong phòng hắn vang lên tiếng chuông reo, như vậy Quỷ Gõ Cửa sẽ ưu tiên giết chết hắn. Mà nam tây trang có thể sống sót. . ngôn tình ngược "Sao hắn có thể làm vậy?" Nam áo sơ mi phẫn nộ nói. Hạ Nhạc Thiên: "Con người vì sống sót, chuyện gì cũng có thể làm." Nam áo sơ mi không nói chuyện, nửa ngày sau mới nghiến răng nghiến lợi, "Nếu hắn có thể làm ra chuyện này, vậy thì đừng trách tôi độc ác, muốn chết thì cùng chết!" Hạ Nhạc Thiên im lặng, cậu không có quyền gì khuyên ngăn nam áo sơ mi không nên làm vậy. Dù sao người bị hại không phải cậu. Hơn nữa, tuy nam tây trang chưa xuống tay hại cậu, nhưng chờ khi nam áo sơ mi chết, nam tây trang nhất định đem cậu trở thành mục tiêu tiếp theo. Lúc đó cậu chết cũng không biết vì sao lại chết. Hạ Nhạc Thiên trở lại phòng mình, bắt đầu tự hỏi. Đường sống rốt cuộc là cái gì? Phải làm sao mới không để con quỷ kia gõ cửa? Không cho Quỷ Gõ Cửa. Hạ Nhạc Thiên nhấm nuốt mấy chữ này, trong đầu bắt được chút manh mối. ******** Editor: chương này ngắn, khỏe ghê (^∇^)ノ♪
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]