Tuy những người khác rất không muốn đi theo Hạ Nhạc Thiên, nhưng bọn họ cũng không dám đứng ở giữa hai lệ quỷ, chỉ có thể căng da đầu run chân theo sau. Người Giấy nâng kiệu hoa đỏ thẫm, nghiêng đầu nhìn thẳng vào Hạ Nhạc Thiên, nụ cười trên mặt không hề thay đổi. Một màn này quá mức lạnh người. Lâm Thanh và người chơi nam khựng chân lại, không dám lại gần nữa. Hạ Nhạc Thiên thấy thế cũng mặc kệ bọn họ, tiếp tục kéo người chơi bị chỉ định đi về phía trước, tuy có thể sẽ bị Quỷ Tân Nương theo dõi, nhưng ít nhất còn có một đường sinh cơ. Nhưng một khi để Diễm Quỷ thăng cấp thành công thành Quỷ Vực, vậy thì xong rồi. Người kia bị Hạ Nhạc Thiên mạnh mẽ kéo đi vẫn không ngừng run rẩy, sợ đến nỗi không có chút phản kháng nào. Theo bước chân ngày càng tới gần của Hạ Nhạc Thiên lại lần, nhóm Người Giấy nâng kiệu hoa khẽ cục cựa, ánh mắt từ trên người Hạ Nhạc Thiên chuyển qua Diễm Quỷ. Trong không gian tràn ngập sương trắng và sương đỏ, quỷ dị quyện vào nhau. Diễm Quỷ vẫn còn duỗi tay chỉ vào người chơi nam kia, tựa hồ không đạt được mục đích thì không bỏ qua, cho dù kiệu hoa của Quỷ Tân Nương ở ngay trước mắt, cũng vẫn không thể ngăn cản bước chân của nó. Nhưng Hạ Nhạc Thiên lại chú ý tới, tốc độ của Diễm Quỷ chậm hơn nhiều! Kiệu hoa đỏ thẫm bị tấm mành dày chặn bên trong, Hạ Nhạc Thiên không biết Tân Nương Mỉm Cười có ở bên trong hay không ở, cậu không dám đem toàn bộ hy vọng đặt trên người Quỷ Tân Nương, vẫn không ngừng tự hỏi đường sống. Diễm Quỷ dẫm lên giày cao gót đỏ giày, trên con đường lát đá phát ra tiếng cộc cộc, nàng vẫn đưa tay chỉ vào người chơi kia. Sương đỏ cuồn cuộn càng lúc càng mãnh liệt, không ngừng cắn nuốt sương trắng xung quanh. So với thế giới dữ dội bên kia, bên Quỷ Tân Nương vẫn yên tĩnh bình lặng, phảng phất như bị doạ sợ. Hạ Nhạc Thiên giật thót trong lòng, cảm thấy bất an. Dù Lâm Thanh và người chơi kia sợ Quỷ Tân Nương như thế nào cũng phải cắn răng chạy lẹ đến bên Hạ Nhạc Thiên, sợ chậm một bước sẽ bị Diễm Quỷ moi tim. "Hình, hình như nó không hề sợ hãi lệ quỷ bên này." Lâm Thanh run run môi nói với Hạ Nhạc Thiên. Lúc này Hạ Nhạc Thiên cũng khó nén bất an trong lòng, cuối cùng quay sang nói với Quỷ Tân Nương trong kiệu hoa: "Chỉ cần nàng ta giết chết thêm một người nữa, sẽ tăng đến cấp bậc Quỷ Vực." Chỉ mong Quỷ Tân Nương có thể hiểu ý của cậu. Nhưng mà kiệu hoa đỏ thẫm vẫn vững vàng đứng yên trên vai Người Giấy, bên trong không có bất kỳ động tĩnh gì. Hạ Nhạc Thiên càng thêm nôn nóng, trong đầu không ngừng tự hỏi. Nơi này rõ ràng là địa bàn của Quỷ Tân Nương, Diễm Quỷ chẳng những tự động xông vào, hơn nữa còn muốn cắn nuốt Quỷ Giới của Quỷ Tân Nương. Nhưng Quỷ Tân Nương không hề có chút phản ứng nào. Chẳng lẽ sau khi Quỷ Tân Nương hoàn thành chấp niệm, cũng đánh mất luôn năng lực tự hỏi sao? Diễm Quỷ vẫn còn bước từng bước một tới gần đám người Hạ Nhạc Thiên. Hạ Nhạc Thiên khẽ cắn môi, túm lấy người chơi nam lui ra sau, nói với Lâm Thanh cùng người chơi còn lại: "Tiếp tục lùi ra sau, mau lên!" Sắc mặt Lâm Thanh trắng bệch, mấp máy môi muốn nói gì đó. Còn lùi nữa sao? Lùi nữa sẽ đụng tới kiệu hoa. Nếu không cẩn thận kích phát điều kiện giết người của lệ quỷ thì làm sao bây giờ. Nhưng Lâm Thanh không còn cách nào khác, chỉ có thể ôm tâm tình chết chắc rồi lùi ra sau, thẳng đến khi chỉ còn cách kiệu hoa đỏ thẫm mười mấy bước chân....... Lâm Thanh đột nhiên cảm giác xung quanh trở nên lạnh lẽo. Màu trắng sương mù càng lúc càng nhiều, Lâm Thanh sợ hãi co quắp nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên. Đột nhiên, ánh mắt cô bị kiệu hoa phía sau Hạ Nhạc Thiên hấp dẫn. Một trận âm phong (*) thổi qua, nhấc lên một khe hở nho nhỏ. Đột nhiên, một gương mặt trắng bệch hiện lên qua khe hở!!! Lâm Thanh sợ tới mức suýt thét chói tai, nhưng hai tay lại mạnh mẽ bịt miệng mình. Mắt thấy Hạ Nhạc Thiên sắp kéo người chơi kia đến chỗ kiệu hoa, Diễm Quỷ càng có vẻ điên cuồng hơn, tăng nhanh tốc độ chạy về phía Hạ Nhạc Thiên, trên mặt toàn là vẻ dữ tợn. Lâm Thanh tái hết cả mặt, còn người chơi kia nhịn không được hét ầm lên, "Trời đất ơi, nó sắp tới đây!!" Hắn không chịu đựng nổi nữa, sợ tới mức quay đầu chạy ù vào sâu trong sương trắng, Hạ Nhạc Thiên không kịp túm lấy hắn, chỉ có thể kêu lên: "Mau quay lại!" Nhưng người chơi kia đã rất mau biến mất trong sương trắng, cuối cùng không còn động tĩnh gì nữa. Cũng không biết là còn sống hay đã chết. Hạ Nhạc Thiên nhíu mày, trên mặt khó nén tức giận. Đáng chết. Người này rõ ràng là một người chơi lâu năm, thế nhưng vẫn phạm phải sai lầm mà tân nhân mới vi phạm. "Trốn sau lưng tôi đi." Lưng Hạ Nhạc Thiên ướt đẫm mồ hôi, quay đầu nói với Lâm Thanh. Lâm Thanh nghe vậy, cho dù chân đã mềm nhũn cũng cố cắn răng lảo đảo chạy qua núp sau lưng Hạ Nhạc Thiên, sợ hãi cho ý kiến: "Nếu không chúng ta cũng chạy trốn sâu vào trong Quỷ Giới đi." Hạ Nhạc Thiên không để ý đến Lâm Thanh, lật tay lấy cầu khói từ Không Gian Bao Vây ra, thứ này có thể mê hoặc lệ quỷ trong năm giây. Nhưng thực lực của Diễm Quỷ quá đáng sợ, cầu khói có lẽ chỉ có hiệu quả trong một giây. Tác dụng giảm mạnh. Nhưng trước mắt đã không còn cách nào có thể trì hoãn lệ quỷ giết người. Nhưng mà, Hạ Nhạc Thiên tinh mắt phát hiện, khi Diễm Quỷ càng đến gần Quỷ Tân Nương, làn da của nàng càng trở nên khô quắt, giống như —— một cái xác khô đã chết đi thật lâu. Không lẽ...... Diễm Quỷ thoạt nhìn rất mạnh, nhưng khi nàng tới gần Quỷ Tân Nương, sẽ phải trả cái giá tương ứng, tỷ như làn da sẽ khô quắt không còn chút hơi nước. Chợt, Diễm Quỷ dừng lại, dùng ánh mắt oán hận và không cam lòng nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên. Nói đúng ra là nhìn chằm chằm người chơi nam đã bị dọa cho đầu óc mơ hồ bên cạnh Hạ Nhạc Thiên, và người chơi nữ đang núp sau lưng cậu. Hạ Nhạc Thiên nắm chặt cầu khói, vô cùng khẩn trương. Xem ra, Diễm Quỷ vô cùng để ý mặt và làn da của mình, yêu cái đẹp đến mức trở thành chấp niệm. Lâm Thanh không dám thở mạnh, gắt gao cắn môi, sợ hơi thở của mình sẽ hấp dẫn ánh mắt của lệ quỷ. Trong khoảng thời gian ngắn, không khí yên tĩnh đến nỗi chỉ có tiếng gió thổi vù vù. Có cả tiếng xào xạc khi gió thổi qua quần áo của đám Người Giấy, Diễm Quỷ đứng tại chỗ gắt gao nhìn chằm chằm người chơi nam kia, vài giây sau nàng lại chậm rãi bước lên phía trước một bước. Hạ Nhạc Thiên cau chặt chân mày, không ngờ nàng vẫn lựa chọn giết người. Lâm Thanh hô hấp dồn dập, rốt cuộc nhịn không được thúc giục Hạ Nhạc Thiên: "Chúng ta máu chạy thôi, mau chạy đi!!" Hạ Nhạc Thiên không trả lời Lâm Thanh, mà quay đầu nhìn kiệu hoa đỏ thẫm, trong ánh mắt có chút giãy giụa. Cuối cùng, cậu nghiêng đầu nói với Lâm Thanh: "Đi, đi qua bên kiệu hoa!" Lâm Thanh hoảng sợ trừng lớn mắt, bỗng nhiên nhớ tới gương mặt trắng bệch trong kiệu hoa mà mình nhìn thấy lúc trước, gương mặt kia khiến cô cảm thấy còn khủng bố hơn cả Diễm Quỷ! Lâm Thanh liều mạng lắc đầu, sợ hãi lắp bắp: "Không được, trong kiệu hoa có quỷ! Nó vẫn luôn nhìn chúng ta!" Hạ Nhạc Thiên nghe vậy vẫn không thay đổi chủ ý, "Diễm Quỷ đã theo dõi chúng ta rồi, cô cũng thấy đấy, dù chúng ta có chạy đi đâu cũng vô dụng." Lâm Thanh cắn môi không trả lời được. Hạ Nhạc Thiên thấy thế, lập tức kéo Lâm Thanh cùng người chơi còn lại trốn qua bên kiệu hoa đỏ thẫm. Lâm Thanh sợ tới mức sắp ngất xỉu, bởi vì cô chỉ đứng cách Người Giấy khoảng bốn ngón tay. Chỉ cần cô ngẩng đầu là có thể nhìn thấy gương mặt trắng hếu được vẽ nụ cười quỷ dị kia. Áo Hạ Nhạc Thiên đã bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm, tim đập như trống dồn khiến màng tai cũng chấn động theo, gió lạnh thổi qua làm da đầu cậu thêm tê dại. Diễm Quỷ không dừng lại nữa, tiếp tục bước đến chỗ đám người Hạ Nhạc Thiên đang đứng gần kiệu hoa. Tim Hạ Nhạc Thiên sắp vọt lên cổ họng, nếu còn không nghĩ ra biện pháp sẽ thật sự không kịp nữa, cậu không dám xốc mành che của kiệu hoa, chỉ có thể xin Quỷ Tân Nương giúp đỡ thêm một lần nữa: "Quỷ Tân Nương, nể tình lần trước tôi giúp cô chuyển lời, giúp tôi đi!" Kiệu hoa vẫn không nhúc nhích. Diễm Quỷ thấy vậy thì càng trở nên kiêu ngạo, biểu tình càng thêm vặn vẹo, rất nhanh, nàng đã đi tới trước kiệu hoa, giương mắt nhìn chằm chằm người chơi đã bị doạ choáng váng, chậm rãi vươn tay. Hạ Nhạc Thiên thấy thế, không chút do dự sử dụng cầu khói. Vẻ mặt Diễm Quỷ đột nhiên mờ mịt, cứ như không nhìn thấy rõ người chơi nam trước mặt. Hạ Nhạc Thiên quay đầu nôn nóng hô to với Quỷ Tân Nương trong kiệu hoa: "Giúp tôi với! Không thể để nó tiếp tục giết người!" Hi vọng duy nhất lúc này, chỉ còn Quỷ Tân Nương. Nhưng kiệu hoa vẫn không có động tĩnh. Lòng Hạ Nhạc Thiên trầm xuống, chẳng lẽ lần này thật sự tiêu tùng rồi sao? Không biết tại sao.... Trong đầu cậu lại hiện lên hình ảnh cuối cùng nhìn thấy Thích Lệ Phi. Người kia đứng trong bóng đêm, nhẹ nhàng gật đầu với mình. Một màn này. Phảng phất như đã in một dấu vết tại nơi sâu nhất trong ký ức của cậu. Không hiểu sao Hạ Nhạc Thiên cảm thấy có chút hối hận, mặc kệ trò chơi có cố ý thiết kế bẫy rập cho mình, chờ mình nhảy vào hay không, nếu lúc ấy mình có thể nói một câu với [Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần] thì tốt rồi. Nói không chừng. Thích Lệ Phi có thể nhìn thấy tin nhắn thì sao... Ngay lúc Hạ Nhạc Thiên cảm thấy tuyệt vọng, bỗng nhiên từ phía xa xa truyền đến tiếng ho khan già nua. "Khụ khụ." Hạ Nhạc Thiên chợt cả kinh. Lúc này tay Diễm Quỷ đã chậm rãi đặt lên vị trí trái tim của người chơi kia, đột nhiên từ trong kiệu hoa vươn ra một bàn tay tái nhợt, nhanh chóng bắt được cổ tay Diễm Quỷ. Diễm Quỷ rũ đầu, qua hồi lâu mới chậm rãi ngẩng lên, oán độc nhìn chằm chằm kiệu hoa. Nhóm Người Giấy giống như nghe được mệnh lệnh, lập tức hạ kiệu xuống, hơn nữa còn xốc mành che lên. Quỷ Tân Nương khoác hỉ phục đỏ thẫm, trên mặt treo nụ cười giả tạo nhìn về phía Diễm Quỷ. Da đầu Hạ Nhạc Thiên tê dại, lập tức kéo Lâm Thanh và người chơi kia lui lại mấy bước, cuối cùng nói với Quỷ Tân Nương: "Cẩn thận với cô ta!" Quỷ Tân Nương vẫn không nhúc nhích, lạnh lùng mỉm cười nhìn Diễm Quỷ. Phía sau hai lệ quỷ là sương mù cuộn trào, không ngừng cắn nuốt lẫn nhau. Hạ Nhạc Thiên âm thầm kinh hãi, tự hỏi phải làm gì mới có thể giúp Quỷ Tân Nương, bởi vì nhìn qua thì thực lực của Quỷ Tân Nương có lẽ không mạnh bằng Diễm Quỷ. Lâm Thanh kinh sợ há hốc miệng, thật lâu cũng chưa thể phục hồi tinh thần. Cô vừa nghe được cái gì? Không lẽ kẻ thần bí này quen biết với Quỷ Tân Nương sao? Một lệ quỷ đáng sợ, thế mà lại giúp người chơi đối phó một lệ quỷ khác!? Chợt, trong không khí lại truyền đến âm thanh ho khan. "Khụ khụ." Độ cong khoé môi của Quỷ Tân Nương chậm rãi cao lên. Mặt Diễm Quỷ vặn vẹo hung dữ, một bàn tay khác nháy mắt đưa về phía cổ của Quỷ Tân Nương, Quỷ Tân Nương vẫn thờ ơ. Mà lúc này, tiếng ho khan đột nhiên lớn hơn. Hạ Nhạc Thiên không còn tâm trạng để ý những thứ khác, cậu biết mình cần phải giúp Quỷ Tân Nương, cho dù chết cũng phải căng da đầu xông lên! Hạ Nhạc Thiên lập tức chạy tới, nói với Quỷ Tân Nương: "Tôi tới giúp cô." Quỷ Tân Nương chậm rãi quay đầu, gương mặt mỉm cười giả tạo nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên, làn da tái nhợt quỷ dị và hỉ phục đỏ thẫm đối lập với nhau vô cùng chói mắt. Hai ngày nay Hạ Nhạc Thiên vẫn luôn nghỉ ngơi giữ gìn thể lực, lúc này chính là thời điểm dùng. Cậu siết chặt nắm tay, không chút do dự đấm về phía mặt Diễm Quỷ. Nếu Diễm Quỷ để ý mặt mình như vậy, cậu hoàn toàn có thể thử tấn công vào nhược điểm này để giúp Quỷ Tân Nương. Nhưng nắm đấm còn chưa rơi xuống, một bàn tay đầy vết nhăn nháy mắt túm được tay Hạ Nhạc Thiên. Hạ Nhạc Thiên kinh sợ quay đầu. Một ông lão mặc đồ bệnh nhân mỉm cười nhìn Hạ Nhạc Thiên, sau đó cất tiếng ho khan, "Khụ khụ khụ, lá gan của thằng nhóc cậu cũng lớn đấy." Hạ Nhạc Thiên đột nhiên sửng sốt. Cậu vẫn nhớ ông lão này là ai, vị này chính là chấp niệm cả đời của Quỷ Tân Nương, khiến nàng si ngốc tìm kiếm rất lâu — Quỷ Tân Lang.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]