Triệu Học Cương hoảng sợ, vội vàng nói: "Phía trước là Tam Oa Tử Câu."
Tam Oa Tử Câu?
Hạ Nhạc Thiên không hề có ấn tượng gì với địa điểm này.
Triệu Học Cương phát hiện Hạ Nhạc Thiên sắc mặt càng khó coi, liền trấn an: "Quý khách cứ yên tâm, đoàn tàu không chạy sai lộ trình đâu."
Hạ Nhạc Thiên vội la lên: "Tôi hỏi anh, nơi này có phải đã từng xảy ra sự cố gì không?"
Các hành khách khó hiểu nhìn Hạ Nhạc Thiên, không rõ nguyên do.
Triệu Học Cương không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp trả lời: "Chưa từng xảy ra chuyện gì cả, ngài cứ về chỗ gần trước đã."
Bà lão vội bước lại kéo Triệu Học Cương, "Đồng chí, cậu đến bảo vệ hai chúng tôi đi."
Mập mạp vì để phối hợp với bà nội mình, lại bắt đầu khóc kêu, "Bà ơi cháu sợ quá."
Bà lão xoay người ôm lấy mập mạp, nói: "Cháu ngoan của bà, là tại bà không có năng lực bảo vệ cháu."
Một già một trẻ khóc lóc thảm thiết, thoạt nhìn có chút đáng thương, có mấy người trung niên không đành lòng bèn quay sang khuyên nhủ những người trẻ tuổi kia: "Thôi, mọi người đều là bạn cùng đường, cùng ngồi một toa xe lửa cũng coi như có duyên, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện."
Mấy người trẻ tuổi da mặt mỏng, vừa rồi có thể đứng ra mắng chửi cũng đã tiêu hết toàn bộ dũng khí, bọn họ lập tức quay đầu nhìn, không hé răng ngồi xuống.
Bà lão thấy thế, khóc càng thêm lớn tiếng, mập mạp cũng bắt đầu gân cổ gào khan.
Mà hành khách trung niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-dong-phia-truoc-co-nang-luong-cao/1081420/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.