Chương trước
Chương sau
Trán Bùi Anh lập tức toát đầy mồ hôi, vội vàng nhìn nữ quỷ phía sau, nó đã hoàn toàn bò ra khỏi rương hành lý, mặc một chiếc váy đỏ như máu, xương cốt bị gãy thành ba đoạn, đang dùng tốc độ không nhanh không chậm vặn vẹo bò trườn.
Đôi mắt đỏ chứa đầy máu!
Trần Khả Mạn lại lần nữa thét chói tai, gắt gao ôm chân Bùi Anh không chịu buông, giọng nói bén nhọn mà hoảng sợ: "Quỷ! Nữ quỷ ra ngoài rồi! A --!"
Bùi Anh sốt ruột kéo Trần Khả Mạn dậy, "Trần Khả Mạn, mau đứng lên, chúng ta mau chạy đến cửa."
Trần Khả Mạn bám dính không buông, sợ hãi khóc hô: "Bùi Anh, tôi không động đậy nổi, bắp đùi tôi không nhấc lên nổi, cô nói tôi làm sao đứng lên đây...."
Bùi Anh hoang mang rối loạn nhìn qua các người chơi khác, bọn họ đều chạy về phía cửa phòng, căn bản không rảnh bận tâm mình và Trần Khả Mạn, Bùi Anh càng thêm nôn nóng nói: "Chị đỡ em dậy, em cũng cố gắng dùng sức đi."
Trần Khả Mạn liều mạng lắc đầu, lớn tiếng khóc lóc: "Tôi không đứng được, tôi không còn chút lực nào."
Nhậm Minh Lượng nghe tiếng khóc inh ỏi của Trần Khả Mạn thì lập tức nổi điên, quay đầu quát lên: "Trần Khả Mạn, mẹ nó mau buông Bùi Anh ra!!"
Con ả tân nhân Trần Khả Mạn này chẳng những ngu, lại còn là đồng đội heo, vừa rồi hét lung tung suýt chút nữa hại chết mọi người, bây giờ lại gắt gao kéo Bùi Anh không bỏ ra.
Tự mình đứng dậy không nổi còn muốn kéo Bùi Anh chết chung.
Loại người này, so với Vương Phương ngu xuẩn ích kỷ càng khiến người ta chán ghét, bạo ngược đang đè nén trong lòng, giờ phút này nảy mầm vươn lên.
Trần Khả Mạn đã hoàn toàn hỏng mất, cho dù Nhậm Minh Lượng đứng bên cạnh rống giận cũng không thể thu hút lực chú ý của cô, chỉ liều mạng ôm chân Bùi Anh khóc kêu, lại thường thường quay đầu nhìn nữ quỷ càng lúc càng gần, tiếng hét cũng càng lúc càng to.
"Bùi Anh, làm sao bây giờ, nó sắp tới rồi, nó giết tôi mất!" Trần Khả Mạn vừa sốt ruột vừa tuyệt vọng nức nở, hai chân trở nên tê dại, làm cô nhịn không được kéo Bùi Anh đến nghiêng ngả.
Cơ thể Bùi Anh vốn yếu ớt, không thể đứng thẳng nổi, mắt thấy lệ quỷ sắp tới đây, nàng càng sốt ruột gỡ tay Trần Khả Mạn, "Trần Khả Mạn, cô mau buông tay, tôi sắp ngã rồi!"
"Tôi không buông, tôi chết mất, tôi thật sự sẽ chết ở đây mất, hu hu hu." Trần Khả Mạn lập tức dùng lực mạnh hơn gắt gao siết chặt Bùi Anh, cứ như chỉ cần buông tay sẽ bị lệ quỷ giết chết.
Lúc này, tất cả người chơi khác đều đã thuận lợi chạy tới cửa phòng, bên kia là một hành lang tối đen giống hệt như cái lúc trước, chỉ điểm xuyết vài bóng đèn mờ nhạt ảm đạm, lờ mờ chiếu sáng con đường phía trước, mà cuối dãy hành lang chính là lối vào trạm kiểm soát thứ hai.
Các người chơi tụ tập ngoài cửa hành lang, nôn nóng nhìn Trần Khả Mạn cùng Bùi Anh, sốt ruột kêu: "Mau tới đây, nhanh lên!"
Bùi Anh ngẩng đầu, nhìn mọi người nôn nóng gọi mình, trên mặt lộ ra biểu tình tuyệt vọng.
Trần Đỉnh âm thầm mắng Trần Khả Mạn đáng chết, hắn cắn răng quay đầu nói với người chơi khác: "Chúng ta cần phải cứu Trần Khả Mạn và Bùi Anh."
Nhậm Minh Lượng bắt lấy cổ áo Trần Đỉnh, "Mẹ nó mày là thánh mẫu sao? Cứu người đừng có vứt luôn mạng mình." Nói xong lại chỉ vào Trần Khả Mạn ở đằng kia, giận dữ hét: "Tao muốn giết Trần Khả Mạn, nhưng các người cứ cố tình ngăn cản, bây giờ thì tốt rồi, chúng ta đều phải chết ở nơi này."
Trần Đỉnh đè xuống tức giận, nói: "Tôi không phải thánh mẫu, tôi là vì cứu mọi người, Trần Khả Mạn là đường sống duy nhất, ai cũng có thể chết, chỉ có cô ta là không thể."
Nhậm Minh Lượng lập tức cười lạnh: "Đúng vậy đúng vậy, nhưng bây giờ chính Trần Khả Mạn đã suýt chút nữa hại chết chúng ta."
Nói xong câu đó, Nhậm Minh Lượng thuận tay buông cổ áo Trần Đỉnh, hung tợn nói: "Muốn cứu thì tự mày cứu, tao thà chết cùng mọi người cũng sẽ không cứu Trần Khả Mạn."
Hứa Xuyên cùng Vương Thu Lệ sợ tới mức im như ve sầu mùa đông, một câu cũng không dám nói, chỉ có thể dời ánh mắt cầu cứu qua Hạ Nhạc Thiên cùng Thích Lệ Phi.
Nhưng ngay cả thời điểm khẩn trương như thế này, Hứa Xuyên cùng Vương Thu Lệ phát hiện người chơi Thích Lệ Phi vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh lãnh đạm, hai người hơi hoảng hốt, trong lòng lập tức trào ra cảm giác vô cùng quái dị.
Hình như cái người tên Thích Lệ Phi này, từ khi sinh ra đã không sợ chết...
"Vương tiên sinh, chúng ta làm sao bây giờ?" Vương Thu Lệ lấy lại tinh thần, chỉ có thể đem hy vọng đặt lên người Hạ Nhạc Thiên, người thoạt nhìn dễ nói chuyện hơn nhiều.
Hạ Nhạc Thiên nhấc tay ra hiệu Vương Thu Lệ tạm thời không được lên tiếng, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm lệ quỷ, tựa hồ đang phân tích tự hỏi cái gì đó rất quan trọng.
Vương Thu Lệ lập tức không dám nói nữa, dù sợ hãi đến run rẩy cũng cắn răng không rên một tiếng, sợ quấy rầy đến suy nghĩ của Hạ Nhạc Thiên.
Hứa Xuyên cũng tái hết mặt mũi, nhưng cũng không biết có phải vì sợ đến chai lì rồi hay không, bây giờ hắn chẳng những không còn run rẩy như lúc trước nữa, mà còn còn có tâm tư an ủi Vương Thu Lệ, "Không sao đâu, chúng ta nhất định có thể sống sót!"
Nói ra câu này hoàn toàn không có chút tự tin nào.
Nhìn như là đang an ủi Vương Thu Lệ, kỳ thật cũng muốn an ủi chính mình.
Vương Thu Lệ sợ hãi gật gật đầu.
Trần Đỉnh mặc kệ cổ áo xốc xếch, hắn nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên và Thích Lệ Phi, còn có Hứa Xuyên, "Các người có muốn đi cùng tôi cứu Trần Khả Mạn với Bùi Anh không?"
Hắn lo lắng những người này sẽ học theo Nhậm Minh Lượng mà đứng bàng quan, vội vàng phân tích lợi và hại rõ ràng: "Nếu Trần Khả Mạn chết, chúng ta cũng sẽ chết, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi, đã như vậy, không bằng liều một phen."
Bên kia, quỷ vẫn đang không nhanh không chậm bò trườn về phía trước, chỉ cần duỗi tay là có thể chạm đến Trần Khả Mạn, nó cười khặc khặc: "Các ngươi đừng hòng thoát!!"
Trần Khả Mạn kinh hoảng rú lên.
Bùi Anh quyết định dùng bùa vàng trân quý để bảo vệ Trần Khả Mạn.
Chỉ trong vài giây, lệ quỷ đã bò tới chân Trần Khả Mạn, cười dữ tợn duỗi tay hung hăng cào Trần Khả Mạn.
Dưới tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Trần Khả Mạn theo bản năng đẩy Bùi Anh qua, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Bùi Anh còn không kịp lấy bùa vàng ra, cả người đã chao đảo ngã xuống, trực tiếp bị lệ quỷ xỏ xuyên qua bả vai.
Nàng kêu thảm một tiếng.
Máu tươi nháy mắt phun tung toé, vẩy đầy váy Trần Khả Mạn, cô ta rốt cuộc cũng phản ứng lại, thét chói tai bò về phía trước, chỉ dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn gương mặt xinh đẹp tái nhợt của Bùi Anh.
Bùi Anh không thể tin được những gì đã xảy ra trước mắt, nhưng miệng vết thương truyền đến cơn đau lại đang nói cho nàng, nàng thật sự bị Trần Khả Mạn đẩy ra ngoài để chết thay.
Chỉ vài giây ngay phía trước, nàng còn muốn hy sinh một lá bùa vàng để cứu Trần Khả Mạn.
Trần Khả Mạn --!! Trần Khả Mạn!!
Đôi mắt Bùi Anh trào ra hận ý mãnh liệt
Trong chớp mắt khi Trần Khả Mạn tiếp xúc với ánh mắt của Bùi Anh, cả người nhịn không được run lên, khóc lóc lắc đầu giải thích: "Tôi không cố ý, tôi không muốn làm cô bị thương!"
Hận ý trong lòng Bùi Anh bốc lên ngùn ngụt, nhưng lúc này nàng cần phải tự cứu lấy mình, nàng muốn giơ tay chạm đến khuyên tai, nhưng khí lạnh từ miệng vết thương làm cả người nàng cứng đờ, ngay cả giơ tay cũng làm không được.
Chuyện ngoài ý muốn xảy ra quá đột ngột, các người chơi hoàn toàn không tưởng tượng được Trần Khả Mạn lại đẩy Bùi Anh qua thế mạng.
Trần Đỉnh siết chặt nắm đấm: "Trần Khả Mạn đáng chết!"
Dù Nhậm Minh Lượng chán ghét người chơi khác như thế nào, nhưng đối với Bùi Anh lại rất có hảo cảm, khi tận mắt nhìn thấy Trần Khả Mạn làm ra loại hành vi hại chết đồng đội này, sát ý trong mắt càng đậm, phẫn nộ đấm một quyền vào vách tường: "Trần Khả Mạn! Sao lúc ấy tao lại không thể giết mày chứ!"
Thích Lệ Phi khẽ liếc qua Nhậm Minh Lượng, biểu tình lãnh đạm.
Nước mắt Vương Thu Lệ không kiềm được chảy ra, che miệng không thể tin rằng Bùi Anh sẽ chết.
Tại sao lại như vậy?
Khoé miệng Bùi Anh tràn ra máu tươi, có vẻ như lệ quỷ rất hưởng thụ quá trình giết chết người chơi, cũng không trực tiếp giết luôn Bùi Anh, ngược lại rất ác ý kéo Bùi Anh trượt trên đất một khoảng dài.
Bùi Anh đau đến co quắp lại, phát ra tiếng hét đầy đau đớn.
Trần Khả Mạn nghe vậy không nhịn được run lên, khủng hoảng cùng áy náy nuốt chửng lý trí của cô, chỉ biết lẩm bẩm giải thích: "Tôi thật sự không cố ý, tôi không phải cố ý hại cô."
Mục đích của Trần Đỉnh hẳn là cứu Trần Khả Mạn, nhưng chân lại không tự giác chạy thẳng về phía Bùi Anh đang nguy hiểm đến tính mạng, "Bùi tiểu thư, cô kiên trì một chút, tôi lập tức tới cứu cô."
Bùi Anh lại hộc ra máu tươi, mặt cắt không còn giọt máu, ý thức dần dần trở nên mơ hồ, nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy Trần Đỉnh đang hoảng loạn chạy về phía mình, nàng mấp máy đôi môi, hơi thở mong manh thều thào: "Không, không cần lo cho tôi, cứu, cứu Trần Khả Mạn......"
Tuy nàng hận chết Trần Khả Mạn, nhưng lý trí lại rất sáng suốt, Trần Khả Mạn là đường sống duy nhất của người chơi, mà nàng thì sắp chết rồi.
Cho nên người Trần Đỉnh nên cứu, không phải là mình, mà là Trần Khả Mạn.
Hốc mắt Trần Đỉnh nóng lên, "Kiên trì, tôi đến cứu cô."
Về phía Hạ Nhạc Thiên, cậu đại khái đã phân tích được tốc độ bò sát của lệ quỷ, nếu mình dùng toàn lực lao qua, hoàn toàn có thể kéo được Trần Khả Mạn và Bùi Anh ra cửa trước khi lệ quỷ tấn công.
Sau khi xác định mình có năng lực cứu người lại không khiến mình bị thương, Hạ Nhạc Thiên không chút do dự lao ra, nhưng một giây sau lại bị một bàn tay lạnh ngắt túm lấy.
Nói ra cũng kỳ lạ, bàn tay này dùng sức cũng không lớn, lại khiến cho Hạ Nhạc Thiên sinh ra một loại cảm giác không thể tránh thoát.
Hạ Nhạc Thiên kinh ngạc quay đầu: "Sao vậy?"
Thích Lệ Phi nhìn chăm chú vào Hạ Nhạc Thiên, trong mắt tựa hồ hiện lên một chút ảo não, hắn mím môi thong thả buông cổ tay Hạ Nhạc Thiên ra, cũng không trả lời cậu.
Tình huống hiện tại đã rất nguy cấp, cậu cũng không có thời gian dò hỏi Thích Lệ Phi có ý gì, cậu biết rõ Thích Lệ Phi sẽ không để ý đến mình.
Cho nên Hạ Nhạc Thiên chỉ có vứt thắc mắc qua một bên, quay đầu xông ra.
Trần Đỉnh nói không sai, mặc kệ Trần Khả Mạn làm sai chuyện gì, mọi người đều phải bảo vệ an toàn của cô ta một cách vô điều kiện.
Bởi vì, cô ta là đường sống duy nhất của trò chơi này.
Nhưng vì sao lại là Trần Khả Mạn?
Hạ Nhạc Thiên lao như tên bắn, giây lát đã vượt qua Trần Đỉnh đến trước mặt Bùi Anh, lệ quỷ nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên, cái miệng đỏ như chậu máu há to: "Các ngươi đừng hòng trốn!"
Hạ Nhạc Thiên yên lặng nhìn Bùi Anh, không chút do dự rút bùa vàng từ Không Gian Bao Vây ra.
Bùi Anh đáng giá để cậu cứu.
Lúc nãy cậu quan sát lệ quỷ, vừa lúc nhìn thấy tay Bùi Anh đang định sờ vào vành tai, cậu nhớ rõ tai phải của Bùi Anh có một cái khuyên tai màu đỏ.
Tại thời điểm nguy cấp này, nguyên nhân để Bùi Anh làm ra hành động kỳ lạ này chỉ có một.
Lúc đó nàng chuẩn bị lấy ra bùa vàng để giúp Trần Khả Mạn thoát chết, nhưng không ngờ Trần Khả Mạn lại đẩy Bùi Anh vào tay lệ quỷ.
***
Editor: Hôm qua đang gõ được nửa chương thì up lên hồi nào không hay. Chờ lúc edit xong mới thấy mọi người cmt rồi, hôm nay đền bù luôn ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ)ଓ⁾⁾
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.