Khi Hạ Nhạc Thiên cùng Nhậm Minh Lượng đang ở trạng thái giằng co, Trần Đỉnh nhanh chóng bước vào giữa hai người, nói với Nhậm Minh Lượng: "Lúc này không nên tiếp tục mắng Trần Khả Mạn, cô ta là biện pháp sống sót duy nhất của chúng ta."
Nhậm Minh Lượng trầm mặt xuống, "Bây giờ ả ta chỉ ước gì chúng ta chết hết, còn tìm đường sống mẹ gì nữa, tôi ngược lại muốn xem xem nếu tôi giết chết ả, thế giới này có bị hỏng mất hay không!"
Không có Trần Khả Mạn, nói không chừng trò chơi này sẽ không thể tiếp tục vận hành.
Trần Đỉnh nghe được lời này, chợt quay đầu nhìn Trần Khả Mạn, cứ như là...... bị Nhậm Minh Lượng nói động lòng.
Trần Khả Mạn lập tức mở to mắt sợ hãi, liều mạng túm tay áo Bùi Anh, khóc nước mắt nước mũi giàn giụa, "Đừng giết tôi, thật sự không phải tôi, đừng, đừng giết tôi mà."
Bùi Anh vội vàng vỗ vai Trần Khả Mạn: "Khả Mạn, em bình tĩnh chút, chị bảo đảm sẽ không để bất cứ kẻ nào tổn thương em."
(*) Đừng chèo, thuyền này không có kết quả.
Bùi Anh khéo léo đem ý muốn giết người của Nhậm Minh Lượng đổi thành tổn thương, nhưng vẫn khó làm Trần Khả Mạn bình tĩnh lại, ngược lại càng run hơn lúc trước.
"Lúc này rồi mà anh còn muốn tiếp tục làm ầm ĩ sao, nữ quỷ kia sắp bò ra ngoài rồi, tôi không quan tâm anh muốn chết hay không, nhưng tôi tuyệt đối không để anh động vào Trần Khả Mạn." Đây là lần đầu tiên Hạ Nhạc Thiên lộ ra phần sắc bén mạnh mẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-dong-phia-truoc-co-nang-luong-cao/1081402/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.