Dòng chữ màu đỏ [Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!] nháy mắt bắn ra, đang điên cuồng chớp nháy. Kích thước lớn đến nỗi sắp lấp đầy toàn bộ căn phòng. Sắc mặt Hạ Nhạc Thiên càng thêm khó coi. - - "Nó" không bị trò chơi hạn chế, vào lúc này "Nó" hoàn toàn có thể triển khai giết chóc đối với người chơi. Đây là lần đầu tiên Hạ Nhạc Thiên cảm nhận được uy hiếp chết người, gương mặt căng phồng trắng bệch như người khổng lồ của "Nó" vô cùng đáng sợ, khiến người ta không rét mà run. Nụ cười trên gương mặt phình to của "Nó" càng lúc càng lớn, đôi mắt âm trầm ánh lên vệt đỏ như máu, tương phản mãnh liệt với làn da trắng bệch. Phản ứng đầu tiên của Hạ Nhạc Thiên chính là lui về phía sau cách xa "Nó", nhưng cậu lại kinh hãi phát hiện mình không thể động đậy, thân thể hoàn toàn bị cố định tại chỗ, chỉ có thể trơ mắt nhìn miệng "Nó" càng nứt càng lớn, cuối cùng biến thành cái hố to quỷ dị. Nó muốn nuốt sống mình! Tiếng bước chân từ lầu sáu truyền đến càng lúc càng to, rất nhanh, vô số lệ quỷ tràn vào hành lang lầu bảy, mỗi con quỷ đều rít gào nhào về phía trước, muốn cắn nuốt máu thịt của người chơi. Tốc độ chúng nó cực nhanh, trong nháy mắt đã tới căn phòng cuối cùng. Cũng chính là phòng "Nó". Hạ Nhạc Thiên nháy mắt cảm thấy tuyệt vọng, không lẽ ngay từ đầu cậu đã phân tích sai rồi sao? Bước chân Thích Lệ Phi khẽ khựng lại, đột nhiên nhớ ra cái gì, khẽ túm lấy một đôi bao tay từ hư không, sau khi đeo vào mới tiếp tục bước về phía trước. Ngũ quan nhăn nhúm cơ hồ nhìn không ra nguyên dạng, "Nó" cười dữ tợn một tiếng, bắt đầu lại gần Hạ Nhạc Thiên. Hạ Nhạc Thiên liều mạng giãy giụa, muốn tránh thoát gông xiềng vô hình, nhưng cái miệng khổng lồ của nó càng tới gần, vẻ không cam lòng trong mắt Hạ Nhạc Thiên càng dày đặc. Mà nhắc nhở [Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao] cũng lắc càng thêm điên cuồng, giống như đang liều mạng nhắc nhở Hạ Nhạc Thiên nơi này vô cùng nguy hiểm. Hạ Nhạc Thiên vừa tuyệt vọng lại vừa bất đắc dĩ. Dù mày có lắc lư cỡ nào cũng có kịp nữa đâu, cậu căn bản không thể thoát khỏi khống chế của lệ quỷ. Bóng đen thật lớn phủ xuống đầu Hạ Nhạc Thiên, cậu có thể ngửi được mùi máu tanh hôi nồng nặc, nhịn không được muốn nôn khan, nhưng cơ thể lại bị khống chế không thể động đậy. Đúng lúc này, một bóng người vụt qua đứng trước mặt Hạ Nhạc Thiên, dùng bàn tay đã đeo găng dễ dàng móc xuống mắt trái của lệ quỷ. Hạ Nhạc Thiên đột nhiên trừng lớn mắt, vô cùng khiếp sợ nhìn Thích Lệ Phi. Thích Lệ Phi xụ mặt gỡ mắt "Nó" xuống, lúc này mới phát hiện cơ thể Hạ Nhạc Thiên bị lệ quỷ khống chế, nhưng đầu óc và ý thức vẫn còn hoạt động được. Thích Lệ Phi bình tĩnh nhẹ nhàng búng tay một cái. Âm thanh cũng không quá vang dội, nhưng lại lan truyền tới từng ngóc ngách của thế giới này. Cổ Lăng cùng Hoàng Khiết Tư cũng nghe được tiếng búng tay, theo bản năng nhìn quanh bốn phía, vẻ mặt mờ mịt cùng khó hiểu. Một giây sau, hai người đồng loạt cứng đờ, giống như bức tượng điêu khắc sinh động như thật. Tất cả lệ quỷ trong thế giới này, bao gồm cả người chơi đều đông cứng lại, ý thức và suy nghĩ bị Thích Lệ Phi hoàn toàn phong ấn trong nháy mắt. Lúc này Thích Lệ Phi mới dời mắt nhìn vào mắt trái huyết nhục mơ hồ trong lòng bàn tay, sau khi bị hắn nhẹ nhàng thổi một hơi, đột nhiên biến thành một quả cầu sáng màu xanh, tản ra lực lượng kỳ dị. Giống như ma thuật che giấu bị lật tẩy, cuối cùng phải hiện ra nguyên hình. Một quả cầu màu xanh lục. Thích Lệ Phi cảm nhận được lực lượng toả ra từ quả cầu, sắc mặt lại càng thêm âm trầm, năm ngón tay nhẹ nhàng khép lại, ánh sáng xanh lục kia nháy mắt biến thành vô số bụi sáng, bị thế giới hấp thu. "Nó" phẫn nộ nhìn chằm chằm Thích Lệ Phi, mắt phải còn nguyên vẹn chứa đầy sát ý. Thích Lệ Phi hơi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt vô cùng, hơi thở vốn dĩ cố tình che giấu khẽ hé ra một tia. Nó lập tức ý thức được người trước mắt là ai, cơ thể mập mạp run bần bật quỳ xuống, sợ hãi co rụt lại. Giống như chỉ có làm vậy mới có thể cầu xin người trước mắt bỏ qua sự yếu đuối bất lực của mình. Thích Lệ Phi vẫn nhìn chằm chằm mắt phải nguyên vẹn của "Nó", vẻ mặt nguy hiểm của Thích Lệ Phi làm "Nó" ý thức được mọi người không đơn giản như vậy, vội vàng co rụt thân thể ra sau, hoảng sợ run bần bật. Toàn bộ quá trình, một câu nó cũng không dám nói. Hơi thở trên người Thích Lệ Phi làm "Nó" sợ đến mức ngay cả tâm tư phản kháng cũng không dậy nổi, chỉ có thể sợ hãi run rẩy, tùy ý để Thích Lệ Phi dễ dàng lấy đi con mắt còn lại. Thích Lệ Phi thổi một hơi vào lòng bàn tay. Một giây qua đi, con mắt vẫn không có biến hóa, giữ nguyên bộ dáng huyết nhục mơ hồ. Thích Lệ Phi hơi khựng lại một giây, lại cau mày thổi một hơi. Mắt phải vẫn không biến hoá. "Nó" chứng kiến một màn này, ngũ quan mập mạp nhìn không rõ đột nhiên tràn ngập oán hận. Thích Lệ Phi tùy tiện vứt mắt phải xuống đất, lạnh lùng nhìn chăm chằm "Nó". Chỉ cần một suy nghĩ của hắn thôi, "Nó" sẽ hoàn toàn biến mất, nhưng trò chơi còn phải tiếp tục, tất cả đều phải dựa vào quy tắc tiếp tục vận hành. "Nó" cúi đầu, che giấu vẻ mặt không cam lòng, gian nan bò lên giường, sau đó duy trì tư thế nằm nghiêng không nhúc nhích, phảng phất như ngủ rồi. Thích Lệ Phi hết sức không vui, chậm rì rì cởi găng tay xuống, cuối cùng mới liếc mắt qua Hạ Nhạc Thiên vẫn luôn yên lặng bất động, ánh mắt hắn khẽ nhúc nhíchm Nửa ngày sau, Thích Lệ Phi chậm rãi bước đến trước mặt Hạ Nhạc Thiên, dùng ánh mắt sắc bén đánh giá cậu từ trên xuống dưới, lúc này mới thong thả duỗi tay bắt một nắm không khí trước mặt Hạ Nhạc Thiên. Hắn chậm rãi mở tay, bên trong rỗng tuếch. Không có lực lượng màu xanh lục. Thích Lệ Phi nhíu mày, đáy mắt hiện lên một chút khó hiểu. Chẳng lẽ hắn nhầm rồi? Thích Lệ Phi bất đắc dĩ búng tay một cái, cởi bỏ phong ấn của thế giới này. Tất cả lại lần nữa hoạt động. Vô số lệ quỷ giống như không biết chuyện gì vừa xảy ra, vẫn hung hăng dữ tợn ùa về phía trước, Cổ Lăng cùng Hoàng Khiết Tư cũng hoạt động trở lại, trên mặt hiện lên vẻ khó hiểu. Tiếng búng tay lúc nãy từ đâu vang lên vậy? Hạ Nhạc Thiên cũng được giải trừ hạn chế, biểu tình vốn đang khiếp sợ sau khi phát hiện con quỷ lúc nãy còn định nuốt sống mình đã nằm xuống giường, càng thêm há hốc mồm. Quan trọng nhất là, hai mắt "Nó" trống rỗng. Mặc dù nhìn như đang ngủ, nhưng khi ánh mắt Hạ Nhạc Thiên dừng trên người "Nó", Hạ Nhạc Thiên rõ ràng thấy được ngón tay "Nó" giật giật. Không chờ Hạ Nhạc Thiên nghĩ đến nguyên nhân, tiếng bước chân dày đặc phía sau làm Hạ Nhạc Thiên lập tức xoay người, nhìn thấy hàng lang tràn ngập lệ quỷ đang nhào đến, thậm chí có quỷ chạy chậm bị những con quỷ khác dẫm đạp lướt qua.... Da đầu Hạ Nhạc Thiên nháy mắt tê dại, cậu không chút do dự nhấc tay đập mạnh điện thoại xuống sàn. Nếu không thể hủy đơn hàng, cũng không thể gỡ bỏ app, vậy chỉ có thể phá hủy điện thoại. Vô số lệ quỷ thấy Hạ Nhạc Thiên giơ tay thì càng thêm điên cuồng, con quỷ dẫn đầu gào lên dữ tợn, liều mạng vươn móng vuốt bén muốn giết chết Hạ Nhạc Thiên. Nhưng điện thoại đã nện xuống đất, thoáng chốc bị chia năm xẻ bảy, trong không khí đột nhiên truyền đến tiếng "Đinh" thanh thúy, vô số lệ quỷ giống như bị rút đi linh hồn, thân thể biến thành một khối vỏ rỗng, một con tiếp một con ngã xuống. Hệt như quân bài domino. Chúng nó tầng tầng lớp lớp ngã xuống, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên biểu tình dữ tợn. Hạ Nhạc Thiên lạnh run cả người, suýt nữa cậu đã chết trong tay lệ quỷ. Đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng động mạnh. Hạ Nhạc Thiên vội vàng quay đầu, nhìn con quỷ trên giường đang giãy giụa kịch liệt, nó không ngừng lăn lộn thống khổ, tựa hồ có một lực lượng đang chậm rãi.... xoá sạch nó. Ngay sau đó, "Trạch Quỷ Chết Béo" giống như vết phấn trên bảng đen, nháy mắt bị lau chùi sạch sẽ. Hạ Nhạc Thiên kinh ngạc, trong lòng vô cùng khó hiểu. Mà lúc này, dưới gầm giường tựa hồ truyền đến tiếng "Đinh" quen thuộc, Hạ Nhạc Thiên giật mình, vội vàng quỳ rạp trên mặt đất đem tay sờ soạng vào trong, rất nhanh sờ đến một thứ quen thuộc. Cậu vội vàng lấy ra ngoài, vui vẻ nở nụ cười. Là điện thoại của mình. Hạ Nhạc Thiên mở khóa màn hình, một dòng chữ hiện lên trong giao diện trò chơi. [Trò chơi kết thúc] [Chúc mừng người chơi "Da Da Hạ", "Ai U Ngủ Nha ~", "Chờ người", "Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần" thành công hoàn thành trò chơi.] (*) •Nhiệm vụ khen thưởng: 3 điểm sinh tồn •Khen thưởng đặc biệt: Chúc mừng ngài hoàn thành nhiệm vụ sống sót qua ba ngày, khen thưởng thêm 2 điểm sinh tồn. •Khoảng cách trò chơi mở ra lần sau: Đếm ngược 30 ngày. Hàng cuối cùng là dòng chữ: [Xin hỏi có quay lại thế giới Hiện Thực hay không?] Hạ Nhạc Thiên kinh hỉ nhìn dòng chữ khe thưởng thêm, không ngờ đợi đến ngày thứ ba còn có thể nhận được khen thưởng ngoài ý muốn. Thích Lệ Phi dựa nửa người vào vách tường, "Xem xong chưa?" Hạ Nhạc Thiên vội vàng lấy lại tinh thần, lúc này mới nhận ra mình không để ý đến Thích Lệ Phi, vội vàng bò dậy nói: "Xong rồi." Nhưng ngay sau đó, trong đầu Hạ Nhạc Thiên lập tức hiện ra cảnh tượng trước đó. Thích Lệ Phi móc mắt con quỷ kia. Còn vì sao...? Hạ Nhạc Thiên dám hỏi chết liền, nghĩ cũng không dám nghĩ, chỉ mờ mịt lảng sang chuyện khác, "Đúng rồi, sao nó lại biến mất, mà không nằm rạp trên đất giống những lệ quỷ khác?" Trực giác nói cho Hạ Nhạc Thiên, sự khác nhau này cất giấu tin tức đặc biệt. Thích Lệ Phi giống như không quá để ý mở miệng, lời nói ra lại như có ẩn ý khác: "Nó vi phạm quy tắc, bị trò chơi xoá đi." Hạ Nhạc Thiên đột nhiên thấy sống lưng hơi lạnh, nhịn không được nghĩ đến những chuyện lúc trước, xâu chuỗi với tin tức Thích Lệ Phi nói. Một suy đoán dần dần hiện lên trong đầu. Mà những chỗ không hợp lý lúc trước cũng đều có lời giải đáp. Suy luận về đường sống của cậu là chính xác, chỉ cần đập nát điện thoại là có thể khiến trò chơi ngừng lại, thoát khỏi trò chơi trước thời hạn, nhưng "Nó" vi phạm quy tắc, tỉnh dậy vào thời điểm "Nó" nên ngủ, thậm chí muốn giết chết người chơi lẻn vào trộm di động. Cho nên "Nó" bị trò chơi phán quyết vi phạm quy tắc, sau khi trò chơi kết thúc, "Nó" bị quy tắc trò chơi xoá bỏ. Lại nghĩ đến cảnh tượng Thích Lệ Phi nhẹ nhàng đào mắt "Nó" ra, Hạ Nhạc Thiên bỗng ý thức được có lẽ Thích Lệ Phi cũng không phải chỉ đơn giản là một NPC, hắn còn có nhiệm vụ giải quyết lệ quỷ quy phạm quy tắc trò chơi. Nghĩ đến bàn tay vàng [Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!] còn giấu trên người, Hạ Nhạc Thiên đột nhiên chột dạ. Hạ Nhạc Thiên đã không còn là người chơi mới cái gì cũng không biết,, lúc này cậu ý thức rất rõ ràng, dòng chữ tùy thời nhắc nhở mình nguy hiểm đang đến, hoàn toàn giống như một mã code gian lận trong trò chơi. Mà cái mã code này, rất có thể sẽ bị quy tắc trò chơi phán định là một Bug. Nhưng điều làm Hạ Nhạc Thiên cảm thấy yên tâm chính là, bàn tay vàng của mình hình như rất mạnh, vẫn luôn không bị Thích Lệ Phi phát hiện, chỉ là sau này cậu cần phải cẩn thận hơn, đề phòng người khác nhận ra chỗ không thích hợp. "Xoạch ---" Cổ Lăng cùng Hoàng Khiết Tư thật cẩn thận ló đầu ra, ngó nghiêng xung quanh, khi nhìn thấy vô số quỷ ngã rạp trên hành lang, nhịn không được hít một ngụm khí lạnh. Cổ Lăng vội vàng mở cửa ra, sau khi xác nhận này chúng đã không còn khả năng tấn công mới nhẹ nhàng thở ra. Nàng phức tạp nhìn Hạ Nhạc Thiên, nói: "Cảm ơn, là anh đã cứu chúng tôi." Trên mặt Hoàng Khiết Tư tràn đầy hoảng hốt, thậm chí cũng không dám tin mình vẫn còn sống, cô thấy cả người giống như sắp bay lên không trung, ngỡ mình vẫn đang mơ. Đến khi nghe Cổ Lăng nói lời cảm ơn, ý thức của cô mới được kéo về, vội vàng cúi đầu cảm ơn Hạ Nhạc Thiên. Hạ Nhạc Thiên lập tức nói: "Không phải chỉ một mình tôi, nếu không phải có Thích tiên sinh ra tay, có lẽ chúng ta đều chết ở chỗ này." Đây là lời nói thật. Thích Lệ Phi nghe vậy, nhướng mày nhìn Hạ Nhạc Thiên. Cổ Lăng cùng Hoàng Khiết Tư vội vàng xoay qua cảm tạ Thích Lệ Phi, hắn chỉ lãnh đạm gật đầu, vẫn không trả lời. Hai người cũng không thèm để ý, trải qua mấy ngày ở chung cũng đã quen với tính tình lạnh lùng của Thích Lệ Phi, rất ít khi chủ động mở lời, bình thường càng thêm ít nói. Hạ Nhạc Thiên hỏi: "Hai cô có thấy thông báo trò chơi kết thúc không, bây giờ chúng ta có thể quay lại hiện thực." Cổ Lăng nói: "Thấy, chỉ là tôi muốn ra ngoài cảm ơn anh một tiếng, sau đó mới rời khỏi Trò Chơi Tử Vong." Hoàng Khiết Tư ở bên cạnh cũng gật đầu, tỏ vẻ mình cũng nghĩ như vậy. Ánh mắt Hạ Nhạc Thiên rơi xuống tay hai người, nhịn không được hỏi Cổ Lăng, "Vết thương của hai người, sau khi trở về hiện thực......" Hoàng Khiết Tư nghe vậy, theo bản năng giấu cánh tay tàn khuyết ra phía sau, trên mặt khó giấu tuyệt vọng cùng khổ sở. Là một cô gái trẻ, đau khổ khi thiếu khuyết ngón tay không thua gì việc dung mạo bị hủy. Đây là đả kích rất lớn. Cổ Lăng vỗ đầu, cười nói: "Suýt nữa quên cô vẫn là người chơi mới, cô không biết chuyện này cũng bình thường." Hoàng Khiết Tư lập tức dựng tai cẩn thận nghe. Cổ Lăng nói tiếp: "Tuy rằng cơ thể chúng ta ở trong trò chơi là giả, nhưng nếu bị thương trong này, ngoài hiện thực cũng sẽ xuất hiện vết thương tương tự, nhưng có một chuyện thú vị là, người ở thế giới Hiện Thực sẽ không cảm thấy chúng ta biến thành như vậy có chỗ nào không đúng." Hạ Nhạc Thiên âm thầm giật mình, càng thêm kính sợ đối với lực lượng trò chơi. Cổ Lăng quay đầu nhìn Hoàng Khiết Tư: "Đừng nản lòng, chỉ cần cố gắng sống qua hai trò chơi nữa, hoặc là nỗ lực kiếm điểm sinh tồn ở ngoài thế giới Hiện Thực, tích cóp đủ mười điểm để mua sinh cơ hoàn, có cái này, ngón tay cô có thể phục hồi như cũ." Hoàng Khiết Tư vội vàng ngẩng đầu, không thể tin được nói: "Thật sao?" Cổ Lăng gật đầu, "Cô cho rằng không gian của tôi có được như thế nào?" Hoàng Khiết Tư cứng họng, nghĩ đến không gian có thể chứa bất kỳ thứ gì của Cổ Lăng, sợ hãi và tuyệt vọng trong lòng bỗng chốc biến mất, khát vọng cố gắng kiếm điểm sinh tồn càng thêm mãnh liệt. Lại nói thêm mấy câu, Cổ Lăng đưa ra ý muốn sau khi rời khỏi trò chơi muốn thêm bạn tốt với Hạ Nhạc Thiên, Hạ Nhạc Thiên không cự tuyệt, gật đầu đồng ý. Ngay sau đó, Cổ Lăng vỗ vai Hoàng Khiết Tư, "Cố mà sống sót đi, gà mờ." Nói xong câu này, Cổ Lăng cụp mắt: "Đừng trách tôi giết chết Phan Á Bội, về sau cô sẽ hiểu vì sao tôi làm như vậy." Tư chất Phan Á Bội quá kém cỏi. Dù cho nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần hy sinh, nhưng cũng khó nhịn được việc mình chết một cách vô ý nghĩa. Hoàng Khiết Tư ngẩn người, không nói gì. Cổ Lăng tiêu sái cười cười, cũng không quan tâm Hoàng Khiết Tư nghĩ thế nào, nàng phất phất tay, thoát khỏi trò chơi, cơ thể mờ nhạt trong chớp mắt, không bao giờ gặp lại nữa. Hoàng Khiết Tư lại lần nữa hướng cảm ơn Hạ Nhạc Thiên cùng Thích Lệ Phi, sau đó cũng rời khỏi trò chơi. Chỉ còn lại hai người. Thích Lệ Phi quét mắt sang Hạ Nhạc Thiên, nhíu mày hỏi: "Sao cậu còn chưa đi?" Hạ Nhạc Thiên chớp chớp mắt, cười nhìn Thích Lệ Phi: "Tôi muốn cảm ơn anh đã cứu tôi." Trong lòng Thích Lệ Phi khẽ động, cau mày nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên. Hạ Nhạc Thiên bị nhìn đến sởn tóc gáy, căng da đầu hỏi: "Sao, sao vậy?" Thích Lệ Phi trầm tư vài giây, ẩn ý nói: "Cố gắng thông qua trò chơi, cậu nên đem tâm tư đặt vào trò chơi, không nên nghĩ đến những chuyện không có khả năng." Nói tới đây, trong lòng hắn thậm chí hiện lên một chút tức giận, nhưng ngay sau đó lại nhớ tới cái gì, vẻ mặt hòa hoãn nói: "Cậu là hạt giống tốt, tương lai rất có hy vọng thông qua trò chơi, có hiểu không?" Hạ Nhạc Thiên lập tức kiên định gật đầu, vô cùng cảm động nói: "Tôi hiểu, tôi đều hiểu, anh yên tâm đi." Thích Lệ Phi không lúc nào không khuyên bảo người chơi phải nghiêm túc chơi trò chơi, làm Hạ Nhạc Thiên rất kính nể, đúng là làm tròn trách nhiệm quá mà. Đồng thời cũng có thể nhìn ra Thích Lệ Phi đúng là kiểu người ngoài lạnh trong nóng. Nghĩ đến đây, Hạ Nhạc Thiên lớn mật ôm lấy vai Thích Lệ Phi, giống như anh em tốt mà vỗ vỗ, "Tôi sẽ cố gắng sống sót, nếu lần sau chúng ta còn cơ hội gặp nhau, nói không chừng có thể tiếp tục hợp tác." Thích Lệ Phi nhìn chằm chằm bàn tay đặt trên vai mình, sắc mặt nháy mắt trầm xuống. Hạ Nhạc Thiên lập tức tụt tay lại, vội vàng nói: "Tôi đi đây, lần sau gặp lại." Dứt lời, Hạ Nhạc Thiên nhanh tay nhấn thoát trò chơi, cơ thể hóa thành hư không biến mất trong thế giới này. Nét mặt Thích Lệ Phi lại trở vẻ vẻ lạnh nhạt, trong lòng cũng hiểu được từ nay về sau cái tên Hạ Nhạc Thiên này sẽ vĩnh viễn không gặp lại mình nữa. Người chơi này có tư chất rất cao, cũng rất có tiềm năng trưởng thành. Hắn nhẹ nhàng vung tay áo, cả người hoá thành tia sáng, một lần nữa về chốn ban đầu, vô số điểm sáng nhảy lên, trong thế giới đen nhánh nhìn không thấy kỳ sinh vật nào. Một bóng người dần dần hiện lên, hắn khẽ mở đôi mắt sắc bén, phản chiếu hàng trăm hàng vạn thế giới trong con ngươi, giống như sao trời trong vũ trụ, xoay tròn nhảy múa. Hắn chớp mi mắt. Lại thêm một thế giới mới dần dần được sáng tạo ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]