Hai người có một đêm nồng cháy, tình cảm cũng tiến thêm một bước.
Sáng sớm, Hoắc Long bị điện thoại đánh thức:
- Lão gia e là không qua khỏi. Cậu về Hoắc gia gấp ạ!
Hoắc Long nhíu mày, xem ra sớm muộn cũng phải tới ngày này, dạo này bố anh yếu hơn rất nhiều.
Khả Ni vòng tay muốn ôm nhưng không thấy, mở mắt thấy Hoắc Long đang mặc đồ.
- Anh định bỏ đi sao?
Hoắc Long mặt nghiêm trọng quay lại, Khả Ni có chút lo sợ bởi động thái này. Cô...có chút sợ bị bỏ rơi. Anh ấy không phải người vắt chanh bỏ vỏ đấy chứ, rõ ràng còn nhất quyết đòi chịu trách nhiệm cơ mà.
Anh như nắm bắt được tâm lý cô, nhẹ nhàng ngồi cạnh, xoa xoa đầu:
- Bố anh bệnh nặng, sợ là... Anh sẽ quay lại và tìm em sau, được chứ?
Khả Ni không ngờ là tình huống này, cô vội vã gật đầu:
- Anh đi đi, nhanh đi!
- Em ổn chứ!
Cô gật đầu, anh ôn nhu hôn trán cô, trước khi khép cửa còn lưu luyến quay lại nhìn thêm lần nữa.
Khả Ni có chút thương cảm. Cô vẫn nhớ ngày mình mất mẹ, khi ấy cô vừa lên cấp 2, đùng một cái bố tới trường đón cô dù vẫn chưa tan học. Khi cô gặp mẹ ở viện, mẹ cô đã đi thật xa rồi. Không một lời tạm biệt, không một lời dặn dò, cứ thế chỉ còn hai bố con nương tựa.
Cô nhìn sang khoảng giường trống trải bên cạnh, bất giác xoa xoa nơi người ấy đã nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-den/2737913/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.