Khả Ni đi ra, thấy Hoắc Long đã mặc áo choàng ngủ. Cô khoác áo choàng tắm, hơi run rẩy.
- Tôi sẽ đi ngay.
- Không thể ở lại sao?
- Anh muốn tôi ở lại để giày vò tiếp?
- Không, tôi muốn cô nghỉ ngơi. Dù gì vừa nãy cũng....
- Đừng nhắc nữa, coi như tình một đêm đi.
- Không được, tôi đã nói sẽ chịu trách nhiệm.
- Tôi không cần!
Hoắc Long bất lực trước sự cố chấp của cô.
- Cô cứ ngủ trong phòng đi, có thể khoá cửa cũng được. Giờ đã muộn lắm rồi. Tôi sẽ không làm phiền cô đâu.
Khả Ni nhìn đồng hồ, đã gần 2h sáng, cô không nói gì, đi vào phòng khoá cửa lại, rồi nằm mệt mỏi mà thiếp đi. Lần đầu của cô là như này sao? Cô đau lòng ngủ chập chờn, chỉ mong tới sáng.
Hoắc Long cũng mệt mỏi không kém, chuyện khi nãy cũng làm anh tốn khá nhiều năng lượng, lại vừa ở nước ngoài về trên chuyến bay dài. Nằm trên sofa chỉ một lát là anh đã ngủ. Cả căn hộ rộng lớn mà anh lại phải nằm ở sofa, thật nực cười. Cũng may ghế ở đâu cũng rất thoải mái.
Trời vừa nhá nhem sáng, ánh sáng còn mờ nhạt thì Khả Ni đã rón rén mở cửa để lấy đồ của mình. Cô thấy Hoắc Long nằm ở ghế lại có chút... thương thương. Cô không hiểu mình nữa, cảm giác này không đúng. Lẽ ra cô phải căm phẫn mà đánh anh ta một trận mới phải.
Chiếc áo bị đứt khuy do giật mạnh, cô nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-den/2737609/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.