Vẻ mặt Kỳ Lâm bình thản, “Tiểu Long ca?”
“Sao vậy? Cậu không nhớ rõ?” Lông mày Vương Tiểu Ngải nhướn lên, bên cao bên thấp, “Không phải chứ?”
Kỳ Lâm nói đùa, “Tôi là một người rất mang thù, bạn học cùng trong đội bóng trộm học vẽ cộng thêm điểm, chuyện này tôi nhớ rất rõ ràng.”
“Chậc chậc chậc! Cái này không phải là ân oán từ cấp hai sao!?” Vương Tiểu Ngải vừa buồn cười vừa xấu hổ.
Trộm học vẽ đúng là không nên.
Năm đó, trong đội bóng chỉ có hai người là học sinh cuối cấp là cậu ta và Kỳ Lâm, tất cả những người khác đều đã rút khỏi đội để chuẩn bị cho kì thi tuyển sinh lên cấp ba. Kỳ Lâm cũng đã có kế hoạch rút lui, hỏi cậu ta về sau có dự định gì. Cậu ta có năng khiếu vẽ tranh, kiến thức văn hóa cũng không có khó khăn gì, vì vậy muốn tiếp tục ở lại đội bóng. Nếu Kỳ Lâm rút lui, cậu ta sẽ không còn ai là đồng đội cùng tuổi nữa, cho nên để giữ Kỳ Lâm lại, cậu ta không nói mình sẽ được cộng thêm điểm. Hai anh em bất chấp mưa gió, lăn lộn trên sân cỏ, học kỳ hai lớp chín còn cầm được một chiếc cúp quán quân.
Vương Tiểu Ngải muốn nói hết ra nhưng hai người đã nhiều năm không gặp nhau, không nói chuyện, nhất thời không mở miệng được, chuyện tuyển thực tập sinh vừa rồi cũng đã bàn qua, đành phải tóm lấy chủ đề “Tiểu Long ca” để tiếp tục trò chuyện, “Hai người… về sau không còn liên lạc nữa?”
Trong trí nhớ của Kỳ Lâm không hề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-dam-chat-luong-tinh-yeu/1323378/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.