Khu dạy học cũ có rất ít người qua lại, vô cùng hẻo lánh, lâu lâu mới có một bóng dáng đi qua.
Ánh mặt trời và bức tranh như cách nhau một đường ranh giới hắc ám, tất cả đột nhiên đều lắng xuống, trở nên yên lặng.
Kỳ Lâm đứng trong ánh sáng, nhìn viên gạch nhỏ loang lổ kia, trên tay là chiếc chìa khóa gần như đã tìm thấy cửa.
Cách đây không lâu trên con đường cây râm mát, cậu nhìn thấy hai thiếu niên đi xe đạp ngang qua, cảm thấy rất quen thuộc.
Không phải quen thuộc, mà là chính cậu cũng đã từng ngồi ở đằng sau, dang hai tay hai chân, tùy ý cho người đằng trước chở.
Vết khắc trên gạch đã rất mờ, nhưng mảnh ký ức nhỏ kia lại được ánh mặt trời chiếu rất rõ ràng.
Người chở cậu là Diệp Chuyết Hàn.
Cậu che trán lại, từ nhẹ nhàng đến dùng sức bóp mạnh, vẫn không nhớ nổi thêm điều gì, chỗ sâu nhất trong não vẫn tối tăm, lại nghe thấy một giọng nói bất đắc dĩ mang theo ý cười, “Ngồi yên, nếu không tôi không chở cậu nữa.”
Mắt đột nhiên ẩm ướt, hai hàng lệ xông ra, cảm xúc chạm đến đỉnh điểm.
Kỳ Lâm đưa tay lên lau sạch nước mắt trên má, hít sâu một hơi, áp sự xúc động này xuống lồng ngực.
Ánh sáng chiếu vào khiến mắt cậu hơi đau, đoạn ký ức không đầu không đuôi kia bị dừng hình trên giấy vẽ, cũng với bức tường gạch quá khứ. Cậu không biết thiếu niên chở cậu từ đâu tới, muốn đạp xe chở cậu đi đâu.
“Đại ca?” Nam sinh ở bên cạnh đợi nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-dam-chat-luong-tinh-yeu/1323367/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.