“Tôi chắn đường của người khác?” Kỳ Lâm cảm thấy thật hoang đường.
Khúc Lịch gật đầu, “Chính xác hơn là tài hoa của cậu đã chắn đường của người khác. Tôi tin cậu đã biết, đạo ý tưởng chỉ là một cái cớ. Đối với bọn họ mà nói, kết quả lý tưởng nhất, chính là trực tiếp lấy cái danh đạo ý tưởng chụp chết lên đầu cậu.”
Trước mắt, nhân viên của Khúc Lịch đã tiếp quản weibo của Xuất Tẩu, mà Kỳ Lâm cũng đưa toàn bộ tuyến thời gian sáng tác “Đầy Sao” cho Khúc Lịch, có thể nhìn ra hai năm trước Xuất Tẩu đã bắt đầu thiết kế “Đầy Sao”. Một khi đăng lên weibo lập tức có thể chứng minh Kỳ Lâm trong sạch.
“Cho nên là, đối với kết quả lý tưởng nhất – lý tưởng nhất tức là không được tồn tại.” Khúc Lịch mặc một bộ tây trang thời thượng, mái tóc dài búi sau đầu, “Hiện tại lực chú ý của mọi người đều đặt ở chuyện Diệp tổng nâng đỡ cậu. Bát nước bẩn này còn nguy hiểm hơn đạo ý tưởng, ám chỉ cậu và Xuất Tẩu bất tài, chỉ nhờ Nhạc Đình nâng đỡ mới đi lên được.”
Cố Nhung đi qua đi lại, “Đây mới là mục đích của bọn họ! Đầu tiên bôi nhọ chúng ta sao chép, chúng ta tự đưa ra chứng cứ chứng minh trong sạch, bọn họ lại chuyển trọng điểm lên người cậu, châm biếm cậu là bình hoa*, dẫm lên người khác để bò lên!”
(*bình hoa: có sắc mà không có tài)
Kỳ Lâm đứng bên cửa sổ, biểu cảm cứng ngắc.
Tài hoa, nhân khí, danh tiếng, tất cả những cái này đều là sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-dam-chat-luong-tinh-yeu/1323365/chuong-44.html