“Cậu định nghĩa thích là gì?” Diệp Chuyết Hàn ưu nhã buông thìa, dùng khăn giấy lau tay, từ ánh mắt đến động tác không lộ ra một chút gì mất bình tĩnh.
Chẳng bù cho Kỳ Lâm, loi nhoi như một con khỉ háo hức.
“Định nghĩa của thích?” Kỳ Lâm cau mày lặp lại, vừa dứt lời, phía dưới liên tục truyền đến mấy tiếng “ọc ọc”
Kỳ Lâm: “…..”
Cái bụng sát phong cảnh này! Mày làm tao xấu hổ quá!
Diệp Chuyết Hàn cười, mang theo ý tứ trào phúng.
Kỳ Lâm đang muốn đáp lại một câu thì nghe hắn nói: “Không phải cậu nói thích cháo này sao? Còn không mau ăn đi?”
Kỳ Lâm co được dãn được, cúi đầu ăn thêm một miếng.
Diệp Chuyết Hàn này, có khuôn mặt đáp ứng mong muốn của cậu, có khả năng nấu cháo đáp ứng dạ dày của cậu, nếu miệng không thỉnh thoảng chọc tức chết người khác thì thật hoàn mỹ.
Bát cậu đang ăn là bát to, không phù hợp với phong cách của tổng tài. Kỳ Lâm thấy tổng tài thường dùng chén nhỏ tinh xảo, nhưng bát to vẫn tốt hơn, đỡ phải ra nồi múc.
Trong lòng cậu nghĩ, cứ ăn trước đã, chờ ăn xong rồi lại nói sau.
Diệp Chuyết Hàn: “Hương vị của ông xã thế nào?”
Kỳ Lâm suýt chút nữa phun ra miếng cháo cuối cùng.
Diệp Chuyết Hàn chậc chậc hai tiếng, đưa khăn giấy tới, “Không cần phải ăn hấp tấp như vậy. Vẫn còn.”
“Không phải!” Kỳ Lâm đưa tay nhận giấy, “Tôi hấp tấp sao?”
Diệp Chuyết Hàn đứng đắn nói bậy, “Hấp tấp. Vội vàng đến độ sắp sặc luôn.”
Kỳ Lâm: “Rõ ràng là anh cố tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-dam-chat-luong-tinh-yeu/1323352/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.