Ăn cơm xong, Tiểu Tứ Tử, Tiêu Lương cùng Thạch Đầu đi tới cửa nha môn Hồ Châu phủ, mấy người canh cửa đã sớm nhận ra Tiểu Tứ Tử, chạy nhanh đến khách khách khí khí mời đi vào, một người khác thì đã sớm chạy vào báo tin.
Huyện ông hiện giờ đang đau đầu hai chuyện. Thứ nhất, Vương Nhất Phách này là họ hàng thân thích của tiểu ái thiếp của lão, rất được ái thiếp của lão yêu thương chiều chuộng, cho nên Huyện ông hắn mới nhận Vương Nhất Phách làm con nuôi, không nghĩ tới rằng đột nhiên lại chết. Huyện ông cũng cảm thấy cái chết của Vương Nhất Phách có điểm kì quái. Thứ hai, hắn lại đau đầu vì bỗng dưng nhảy ra một Tiểu Vương gia. Hắn bình thường tuy rằng không phải tham quan đại gian đại ác, nhưng cũng chỉ là một viên quan hồ đồ không hơn không kém, nếu như hầu hạ không tốt, Tiểu Vương gia này muốn nghiền chết hắn, sẽ không phải dễ như nghiền chết một con kiến hay sao. Tâm tư hắn vốn đang lo lắng, lại thêm tiểu thiếp của hắn lại cứ cùng hắn bát nháo, khóc sướt mướt đòi hắn báo thù cho con, bằng không sẽ thắt cổ chết, làm cho Huyện ông hắn rất phiền. Lúc này, lại thấy một tên canh cửa tiến vào nói, “Huyện ông, Tiểu Vương gia đã tới.”
“Ách…… Mau mời mau mời.” Huyện ông nhanh chóng lấy cái mũ ô sa đội lên, đuổi ái thiếp đi, mang theo sư gia vội vã chạy ra ngoài.
“Tiểu anh hùng a, ngài đã tới.” Huyện ông lao tới chỗ Tiểu Tứ Tử rồi lại thở dài một cái, “Bản quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-cong-dong-nhan-ngoc-ngoc-tieu-than-bo/56803/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.