Hoa Phi Phi liền cảm thấy có chút choáng váng,đầu hơi nặng, liền tựa vào bên cạnh bàn nhu nhu huyệt thái dương, tinh thần vẫn còn minh bạch bởi vậy Hoa Phi Phi cảm nhận được một tia khác thường, nghĩ muốn đứng lên, lại cảm thấy tứ chi vô lực.
Hoa Phi Phi trong lòng khẽ run lên, tâm nói “Sẽ không phải là trúng độc chứ?”. Liền một tay vịn vào bàn cố sức đứng lên, nhưng là hai chân hơi run rẩy, hoàn toàn không có khí lực, lập tức liền ngã xuống một bên.
Vốn nghĩ rằng sẽ ngã rất thảm, Hoa Phi Phi quyết định nhắm mắt lại tuy nhiên lại cảm giác thấy có ai đó tiếp được mình,giương mắt nhìn lên, liền thấy Đường Diệu Đình hé ra khuôn mặt tươi cười, nhưng là trong ánh mắt có chút giảo hoạt.
Hoa Phi Phi lập tức minh bạch, chính mình sơ suất, để cho Đường Diệu Đình tính kế.
Đường Diệu Đình từ phía sau ôm lấy Hoa Phi Phi, cũng không dìu hắn ngồi xuống, mà cười hỏi: “Hoa huynh, làm sao vậy?”
Hoa Phi Phi trong lòng nghĩ bây giờ nên làm cái gì thì mới tốt đây,nhưng trên mặt cũng không lộ ra tia hoảng hốt nào, nói “Chắc là ta uống hơi nhiều một chút.”
“Nga?” Đường Diệu ĐÌnh trên mặt ý cười càng sâu, “Nguyên lai là uống nhiều nha, ta đây dìu Hoa huynh lên giường nằm một lát nha?”
Hoa Phi Phi khẳng định lúc này không thể nào cùng hắn đến bên giường được, liền nói “Không cần, ta ngồi một lúc là tốt rồi.” Vừa nói, vừa đưa tay đến bên bàn muốn ngồi xuống.
Nhưng là Đường Diệu Đình kia không chịu buông tay, hắn nhìn bộ dáng Hoa Phi Phi bây giờ xương cốt đều nhuyễn cả rồi, hai tay nắm chặt tay Hoa Phi Phi, cười nói, “Tay Hoa Huynh nhỏ lại mềm quá a.”
Hoa Phi Phi nhìn Đường Diệu Đình cầm tay mình vuốt ve thưởng thức, cảm thấy có chút ghê tởm, đã nghĩ muốn rút tay về, nhưng là tiếc rằng một chút khí lực cũng không sử dụng được, chỉ có thể nói, “Ngươi trước đi ra ngoài, ta nghỉ ngơi một lúc là tốt lên thôi.” Khi nói chuyện, tay kia đã đưa vào tay áo chạm lấy ám khí, trong lòng thì nghĩ, nếu như Đường Diệu Đình dám xằng bậy sẽ ra tay giết hắn trước.
Đường Diệu Đình thấy Hoa Phi Phi một bộ dạng vô lực tuấn tú, trong lòng ngứa ngáy lợi hại, cười ha ha nói, “Hoa Huynh đừng từ chối, ta chờ chính là cơ hội này, như thế nào có thể như vậy dễ dàng thả ngươi đi? Dù sao ngươi cũng không phải lọai người hay tính toán, không bằng ngươi cùng ta hôm nay cùng nhau có một đêm khoái hoạt đi a?”
Hoa Phi Phi nghe hắn không ngại nói ra những lời đó, trong lòng một cỗ lửa giận dâng lên, cắn răng nói, “Đường Diệu Đình, ngươi hạ độc ta?”
“Ta đặc chế mê hương, ngươi không vừa lòng sao?” Đường Diệu ĐÌnh vừa nói, vừa đưa tay làm tắt lư hương bên trong có chứa huân hương đi, cười ha ha nói, “Hoa huynh, người nào không biết ngươi là thiên hạ nổi danh hái hoa tặc, mà ta chính là thiên hạ nổi danh *** tặc, hai ta kết thành một đôi, không phải rất thích hợp sao.”
“Ngươi thối lắm!” Hoa Phi Phi hung hăng mắng, “Ai đánh đồng tà môn ma đạo với ngươi, ta nói ngươi tốt nhất thả ta ra, bằng không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Đường Diệu Đình chậc chậc hai tiếng, lắc đầu, vươn tay nhéo nhéo cằm Hoa Phi Phi, “Ngươi tức giận bộ dáng càng thêm thú vị, đừng nóng vội, chúng ta chậm rãi cũng đến. Về phần sau này thế nào, ngươi muốn giết muốn phạt thì cứ tùy ý, mấu chốt là, khi đó ngươi còn có khí lực sao? Hahaha.” Nói xong, đã đem Hoa Phi Phi ôm lên, hướng bên giường đi đến. Hoa Phi Phi trên tay không có khí lực, vừa mới lấy ra ám khí cũng không cầm chắc được, “Đinh” một tiếng, đánh rơi trên mặt đất.
Đường Diệu Đình vừa thấy, khẽ nhíu mày, cười nói, “Thật đúng là không thể khinh thường a.” Nói xong, đem Hoa Phi Phi một phen ném tới trên giường, xả hạ (tháo xuống) đai lưng hắn, đưa hai tay hắn cột về phía sau.
Hoa Phi Phi vùng vẫy vài cái, thế nhưng không có một chút khí lực, cũng không biết Đường Diệu ĐÌnh cho hắn dùng thuốc gì, chỉ hơi động một chút liền làm hắn mệt đến nỗi thở hồng hộc, hơn nữa trong người còn có chút nóng lên, chỉ biết rất là không ổn.
Đường Diệu Đình thấy Hoa Phi Phi tựa hồ khó hiểu, lên tiếng, “Hoa huynh, thuốc này là ta đặc chế, ngươi vẫn là đừng phản kháng, hôm nay nếu là không làm chuyện đó…. Ngươi sẽ bị dục hỏa đốt người mà chết.”
Hoa Phi Phi ngó bộ dáng hắn quá ghê tởm, nghĩ nghĩ, liền lén lút cắn đầu lưỡi chính mình,một trận đau đớn khiến hắn thoáng khôi phục được một ít tinh thần.
Hoa Phi Phi án binh bất động, nghĩ muốn chờ thời cơ một kích đánh địch, nếu thật sự không được sẽ tự sát, để người này chiếm tiện nghi bản thân còn không bằng tự mình kết thúc, chờ thành quỷ rồi trước tìm hắn tính sổ, sau lại đi tìm tên Mục Phương hỗn tiểu tử kia.
Vừa nghĩ đến Mục Phương, Hoa Phi Phi khí tức lại dâng lên, cắn răng mắng hắn không lương tâm, hận chết hắn!
Đường Diệu Đình nhìn Hoa Phi Phi ánh mắt cùng nét mặt tựa hồ thực không cam lòng, trong lòng càng cảm thấy tuyệt vời, liền bổ nhào lên muốn hôn hắn.
Hoa Phi Phi vừa thấy hắn nhào lên liền một trận buồn nôn, nhấc chân, đối nơi yếu hại của Đường Diệu Đình hung hăng đạp một cước lên.
Đường Diệu Đình không đề phòng Hoa Phi Phi còn có thể động, một cước này tránh không kịp, bị hung hăng đạp trúng giữa nơi yếu hại. (vơn đây là hậu quả chung của những e háo sắc =]])
May mắn là Hoa Phi Phi thân trúng kì độc, bằng không với một cước như thế Đường Diệu Đình khẳng định bị phế đi, nhưng cứ như vậy một cước cũng đủ để Đường Diệu Đình chịu đau, đau đến nỗi mồ hôi vã cả ra, cong lưng ôm hạ thân, nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi….Ngươi…”
Hoa Phi Phi xoay người muốn nhảy xuống đất rời đi, nhưng là thân mình không nghe sai sử.
Đường Diệu Đình thấy hắn muốn chạy, một phen tóm hắn hướng trên giường ném thật mạnh, Hoa Phi Phi bị ném trở về trên giường, rơi choáng váng cả đầu, hoa cả mắt.
“Hảo! Ngươi không biết điều, cũng đừng trách ta không thương hương tiếc ngọc!” Nói xong, bổ nhào lên, một phen nắm lấy y phục Hoa Phi Phi.
“Thứ lạp” một tiếng, vạt áo trước của Hoa Phi Phi bị Đường Diệu Đình xé rách theo đó bả vai trắng nõn cũng xương quai xanh tinh xảo hiện ra, Đường Diệu Đình nhìn thấy liền miệng khô lưỡi khô, cúi đầu nghĩ muốn hôn.
Hoa Phi Phi vừa thấy hôm nay tránh không được chịu nhục, nản lòng thoái chí, tâm nói, quên đi, ta thà rằng chết cũng không để cho tên này chiếm tiện nghi! Nghĩ xong, đã muốn cắn lưỡi.
Ngay tại thời điểm hắn muốn dùng chút khí lực còn lại cắn đứt đầu lưỡi, đột nhiên chợt nghe bên ngoài vang lên một trận tiếng gió.
Hoa Phi Phi sửng sốt, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia hy vọng, quả nhiên, chợt thấy cửa sổ bị một cước đá văng, Đường Diệu Đình sửng sốt. Hắn hiện tại tâm tư đều đặt trên người Hoa Phi Phi, còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác sau đầu bị người hung hăng đánh một đao… Theo sau, Đường Diệu ĐÌnh trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Hoa Phi Phi nhìn chăm chú, chỉ thấy Mục Phương vẻ mặt giận dữ đứng ở bên giường, vươn tay một phen nắm chặt áo Đường Diệu ĐÌnh, đem người ném tới trên mặt đất, nhấc chân giẫm lên. Sau một hai cái, Đường Diệu ĐÌnh từ hôn mê bị đánh tỉnh, nhưng là còn không kịp minh bạch ai đánh hắn, lại bị đánh cho bất tỉnh, hơn nữa Mục Phương còn âm hiểm, hướng mặt hắn mà đánh, ánh mắt cũng bị đánh cho hồ đồ, Đường Diệu Đình gì cũng nhìn không thấy.
Tiểu Tứ Tử vốn cũng muốn vào đánh sắc lang, nhưng lại bị Tiêu Lương ôm.
Tiểu Tử Tử giãy dụa, “Tiểu Lương Tử, ngươi buông ra, ta đi đánh cái tên sắc lang kia! Dám khi dễ Hoa Hoa, ta hoạn hắn!”
Tiêu Lương chạy nhanh đến ôm lại, “Cẩn nhi, đừng đi vào, để cho Mục Phương xử lý, nếu không Hoa Phi Phi sẽ bối rối.”
Tiểu Tứ Tử nhăn mặt nhăn mũi, “Ân…. Rất tiện nghi cho tên kia!”
Tiêu Lương nghĩ nghĩ, hỏi, “Cẩn nhi, có biết như thế nào làm dược này không?
Tiểu Tứ Tử suy nghĩ một chút, nói, “Ta có biết phương thuốc như thế.”
Tiêu Lương gọi Hắc Ảnh tới, lấy giấy và bút mực đem phương thuốc Tiểu Tứ Tử viết lại, Hắc Ảnh cầm toa thuốc đi chuẩn bị.
Tiêu Lương căn dặn Bạch Ảnh, “Chốc nữa Mục Phương trút giận đủ rồi, liền đem Đường Diệu Đình đến, bịt kín mắt hắn, trút cho hắn thứ dược kia, treo hắn trên phố, đồng thời cho phép những ai bị hắn khi dễ cả nam lẫn nữ đối hắn nói lời ác ý.
“Đúng!” Tiểu Tứ Tử nắm tay lại, khi nói chuyện, cái mũi cau lại, “Tiểu Lương Tử, nên cấp cho hắn dùng dược loạn thất bát tao!”
“Dùng dược gì?” Lúc này, Mục Phương dẫn theo người đã muốn mất tri giác, bị đánh đến nỗi ngay cả nguyên hình đều nhìn không ra là Đường Diệu Đình, ném đến bên chân Tiểu Tứ Tử bọn họ.
Tiểu Tứ Tử cả kinh, cúi đầu nhìn thoáng qua, tâm nói, oa, Đường Diệu Đình béo thêm hai vòng! Ngũ quan đều nhìn không ra nha.
“Cẩn nhi, có giải dược không?” Tiêu Lương cũng hỏi Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử mặt nhăn mày nhíu nói, “Đây là xuân dược, vẫn là loại này thực nham hiểm, giống như yếu giải trong lời nói, chỉ có thể cái kia cái kia.”
Bạch Ảnh tò mò hỏi, “Ai a?”
Tiêu Lương trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, chỉ chỉ Đường Diệu Đình trên mặt đất, “Đem xử lý đi.”
Bạch Ảnh nhăn mặt nhăn mũi nói, “Phí sức làm chi, trực tiếp ném xuống sông là được rồi.”
Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Hảo đề nghị!”
Mục Phương nhìn Đường Diệu Đình liếc mắt một cái, nói, “Còn có vụ án cần tra của Mãng Lạc, trước không thể giết hắn, chờ án tử sáng tỏ, ta sẽ tìm hắn tính sổ!” Nói xong, đối mọi người nói, “Ta đi xem Hoa Phi Phi, bằng không các ngươi về trước đi.” Dứt lời liền vào nhà, đóng cửa.
Tiểu Tứ Tử nghĩ muốn theo vào, bị Tiêu Lương bắt được, “Cẩn nhi, đừng có đi.”
Tiểu Tứ Tử nhìn hắn, “Ta muốn bắt mạch cho Hoa Hoa, xem thử có hay không giải dược….”
Tiêu Lương mỉm cười, mang theo Tiểu Tứ Tử nhẹ nhàng chạy tới bên cửa sổ, đưa tay chọc một lỗ trên cửa sổ, hướng bên trong nhìn lén.
Tiểu Tứ Tử thấy Tiêu Lương nhìn lén, cũng duỗi ngón tay chọc một lỗ, hướng bên trong xem, nhưng là Tiểu Tứ Tử mắt to, mà cái lỗ lại quá nhỏ, nhìn không thấy! Gấp đến độ vò đầu bứt tai! (mún cắn nó quá đi =3=)
Bất đắc dĩ Tiêu Lương đành ôm hắn qua cho hắn xem qua cái lỗ mình mới chọc, sau đó chính mình ở bên cạnh lại chọc thêm một cái.
———————————–
Trong phòng, Mục Phương mới vào đến bên giường ngồi xuống, thở dài, nhìn thấy Hoa Phi Phi nhắm mắt lại ở trên giường giả chết, liền khẽ vươn tay đem tay áo hắn cởi bỏ. Nhìn Hoa Phi Phi áo rộng mở, hai mắt Mục Phương như bị hút vào, thẳng thắn nhìn theo đến cổ hắn.
Hoa Phi Phi lúc này mở to mắt, trông thấy vẻ mặt Mục Phương nhìn hắn, trong lòng một trận căm tức, hung hăng mắng, “Nhìn cái gì?”
Mục Phương phục hồi tinh thần, thu hồi tầm mắt, nói, “Không….Ngươi thế nào?”
Hoa Phi Phi nghiến răng, “Ngươi cút đi!”
Mục Phương khẽ nhíu mày, nhìn hắn, “Ngươi…Làm sao mắng ta? Nếu ta không tới cứu ngươi, ngươi đã bị tên hỗn đản kia khi dễ rồi.”
Hoa Phi Phi mặt đỏ bừng, hầm hừ mắng, “Phi, ai muốn ngươi đến cứu, đều là ngươi hại cả! Ta cũng chuẩn bị tự sát, không cần ngươi quản!”
“Cái gì?” Mục Phương khẩn trương, tiến lên xem xét Hoa Phi Phi, thấy hắn xác thực miệng có máu, trong lòng tê rần, mắng, “Ngươi như thế nào ngốc vậy a? Coi như bị chó điên cắn một ngụm đi….Hơn nữa ngươi…. Ngươi làm chi so đo như vậy.”
Hoa Phi Phi mở to mắt nhìn Mục Phương, thật lâu sau mới cười lạnh một tiếng, “Đúng vậy, ta thiếu chút nữa đã quên, ta trong mắt Mục đại thần bộ ngươi chính là một cái hái hoa tặc, ta đã cùng vô số nam nhân ngủ qua rồi, nhiều thêm một người cũng không hề gì, thiếu hắn một người cũng không được gọi là ít, đúng không?”
“Ta không phải có ý này.” Mục Phương xấu hổ nói, “Ngươi đừng sinh khí….Ngươi cảm thấy thế nào?”
Hoa Phi Phi hít sâu một hơi, liền cảm thấy trên người nóng như lửa, hơn nữa nhìn đến Mục Phương sau đến đây, liền càng thêm không có cách nào khống chế được, cắn răng nói, “Ngươi cút đi, ta không cần ngươi! Ngươi tìm đến cho ta một tên tiểu quan, lão tử là lần đầu tiên, muốn tìm một người tốt xem thử!”
“Lần đầu tiên?” Mục Phương choáng váng hỏi, “Ngươi… Ngươi nói lần đầu đầu tiên? Ngươi không phải….”
“Ngươi cút, lão tử là hái hoa tặc.” Hoa Phi Phi càng nói càng giận dữ, đỏ mắt mắng Mục Phương, “Lão tử mắt bị mù mới có thể coi trọng ngươi, đời này không để ý tới ngươi nữa! Chờ lão tử đi được, đời này cũng không nghĩ tái kiến ngươi!” (e nó đang tỏ tình mà e nó ko biết =]])
Mục Phương ngốc lăng, nhìn chằm chằm Hoa Phi Phi, thật lâu sau mới lắc lắc đầu, cười nói, “Nguyên lai ngươi xem trọng ta a.”
Hoa Phi Phi mặt đỏ lên, “Hiện tại đã không thích, ta hiện tại chán ghét ngươi!” Nói xong, cố sức vươn tay muốn cầm quần áo, tiến vào chăn, chỉ tiếc thân bất do kỷ, càng nghĩ càng giận, rầu rĩ không nói…
Tiểu Tứ Tử ở bên ngoài nhìn thấy, cau mày hỏi Tiêu Lương, “Tiểu Lương tử nha, Hoa Hoa nói không thích Phương Phương, làm sao bây giờ a?”
Tiêu Lương nhéo nhéo mũi Tiểu Tứ Tử, “Hắn đó là mạnh miệng, trong lòng thích muốn chết.”
Tiểu Tứ Tử nhăn mặt mũi, “Kia kế tiếp thế nào?”
Nói còn chưa dứt lời, chợt nghe Hoa Phi Phi ở bên trong la to, “Tiểu Tứ Tử, ngươi tiến vào cho ta!”
Tiểu Tứ Tử cả kinh, thè lưỡi nhìn Tiêu Lương, “Hoa Hoa làm sao biết ta ở đây nhìn lén nha?”
Tiêu Lương bất đắc dĩ nhún vai.
“Tiểu Tứ Tử!” Hoa Phi Phi kêu, “Ngươi xem cho ta một chút, có thể hay không đem thuốc này giải!”
“Nga…” Tiểu Tứ Tử muốn đi vào, lại nghe Mục Phương bên trong nói, “Không cần”.
Tiểu Tứ Tử cùng Hoa Phi Phi đều sửng sốt, Mục Phương cúi đầu, tiến đến trước mặt Hoa Phi Phi, thấp giọng nói, “Ngươi không cần giải dược….Giải dược của ngươi ở đây.” Nói xong, liền hôn xuống….
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]