Sáng sớm ngày hôm sau, Công Tôn liền vọt vào phòng Tiểu Tứ Tử xem con hắn. Tối hôm qua hắn cùng Triệu Phổ thẩm vấn phạm nhân đến đêm khuya, chạy đến viện Tiểu Tứ Tử thì thấy đèn trong phòng đã tắt.
Công Tôn không nỡ đánh thức Tiểu Tứ Tử, liền chọt cửa sổ nhìn vào bên trong đến nửa ngày, thấy thật là ngủ mà không làm gì khác, mới thoáng nhẹ nhàng thở ra, xoay người trở về phòng.
“Tiểu Lương Tử là người một nhà a.” Triệu Phổ có hơi bất đắc dĩ nói với Công Tôn, “Ngươi như thế nào mà cứ đề phòng như có người ăn cướp vậy a?”
Công Tôn bĩu môi, “Người một nhà thì sao. Bất quá con thỏ cùng con lang ngủ cùng một giường không phải là biện pháp, ta xem xét Tiểu Lương Tử gần đây nhìn Tiểu Tứ Tử mà tròng mắt đều phát sáng. Bảo bối nhà ta còn nhỏ a, ta thật vất vả mới nuôi lớn được. Tiểu Lương Tử dám cắn nó một ngụm, lão tử liền giết hắn!”
Triệu Phổ dở khóc dở cười, ngoài miệng bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại đang cười nói — nói không chừng đã muốn ăn rồi đi.
Công Tôn cả đêm lăn qua lăn lại không ngủ được, cách vài giờ liền chạy ra đứng trước phòng Tiểu Tứ Tử nhìn một cái, nghe một chút động tĩnh, Triệu Phổ lắc đầu a lắc đầu.
“Tiểu Tứ Tử!” Công Tôn vọt vào trong phòng, chạy đến ngồi xuống giường, đẩy đẩy Tiểu Tứ Tử còn đang mơ màng nằm trong chăn.
“Ân?” Tiểu Tứ Tử thực buồn ngủ thực buồn ngủ a, mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-cong-dong-nhan-ngoc-ngoc-tieu-than-bo/2071413/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.