Chờ mọi người trở lại nha môn, trời cũng đã gần sáng, Tiểu Tứ Tử ngồi trên ghế đá trong viện, một chút buồn ngủ cũng không có, ôm Tiểu Thiên Thiên ngẩng đầu ngắm sao trời. Tiêu Lương đi vào nhà bếp lấy chút thức ăn khuya cho Thạch Đầu, sau đó đứng lên, đi đến ngồi xuống bên cạnh Tiểu Tứ Tử, lấy ra một tiểu thực hạp(hộp thức ăn) mở ra, hỏi, “Cẩn nhi, có đói bụng không? Ăn chút điểm tâm đi.”
“Ân.”
Tiểu Tứ Tử cầm một cái bánh bao nhân đậu hình con thỏ con lên, nhét vào miệng cắn một miếng to, vẫn là ngẩng mặt, hai chân đá lên đá xuống. “Làm sao vậy?”
Tiêu Lương ôm Tiểu Tứ Tử lại đây, để cho hắn ngồi trên đùi mình, hỏi. “Ân.”
Tiểu Tứ Tử miệng ăn bánh bao, ngưỡng mặt tựa vào vai Tiêu Lương, mở to mắt, lại nhìn sao trời, “Tiểu Lương Tử a, ngươi nói, Tô An vì cái gì không tìm Vương Hổ hỏi một câu, liền động thủ thương tổn Vương Nhất Miêu?”
Tiêu Lương đưa tay lau đi vệt đường phấn ngay khóe miệng Tiểu Tứ Tử, nghĩ nghĩ, nói, “Không biết…… Đại khái là vì cừu hận cùng không cam lòng nên mới có ý nghĩ như vậy đi.”
“Ân.”
Tiểu Tứ Tử hai chân lại quơ quơ, nói, “Vì cái gì mọi người đều đem bất hạnh của mình đổ lỗi cho người khác?”
Tiêu Lương nở nụ cười, ôm Tiểu Tứ Tử quơ quơ, nói, “Hắn nếu không oán hận người khác, kia không phải càng bị dồn nén hơn sao?”
“Như thế sao.”
Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, “Hy vọng về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-cong-dong-nhan-ngoc-ngoc-tieu-than-bo/2071404/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.