Chương trước
Chương sau
“Ta nghĩ muốn thỉnh người của tri phủ đại nhân ra sau núi tìm người.” Tiêu Lương nói, “Theo như đám hung tăng kia nói, mẫu thân của oa nhi mà chúng ta mang theo chạy trốn ra phía sau núi của Hồi Long quan.”

Long Thiên Lý sửng sốt, sau đó lại nhíu mày, hỏi, “Nàng mất tích đã bao lâu?”

“Đã vài ngày.” Tiêu Lương trả lời, “Bất quá dựa theo tình hình của oa nhi, ít nhất thì buổi sáng ngày hôm qua, mẫu thân của nó hẳn là vẫn còn sống.”

“Ân!” Long Thiên Lý gật đầu, “Việc này không nên chậm trễ, ta lập tức tìm người địa phương dẫn đường rồi cùng nha dịch vào núi.”

Đang nói chuyện, chợt nghe một lão binh đứng bên đột nhiên nói, “Đại nhân, ta xin nói xen vào một câu, các ngươi muốn ra phía sau núi của Hồi Long quan sao?”

Long Thiên Lý vốn không phải người địa phương, đối với địa hình nơi này cũng không hiểu biết lắm, thấy lão binh kia tựa hồ đang muốn nói lên suy nghĩ của mình, liền nói, “Lưu bá, lại đây ngồi nói, phía sau núi ở Hồi Long quan có vấn đề gì sao?”

“Nơi đó không thể đi a!” Lưu bá cau mày, lắc đầu nói, “Ngài không phải người địa phương, đại khái không nắm rõ lai lịch của Hồi Long quan này.”

“Đúng!” Long Thiên Lý cấp Lưu bá một chén trà, hỏi, “Có thể hay không nói cho ta biết cụ thể một chút? Còn có a, vì cái gì mà tri phủ trước đây một nhắm một mở với nơi đó?”

“Lúc này, gọi đó là Hồi Long quan, nguyên lai có một tên khác, thời của chúng ta lúc đó đều biết, nhưng giờ thì rất nhiều người trẻ tuổi cũng chưa nghe qua.” Lưu bá nói.

“Gọi là gì?” Tiêu Lương tò mò hỏi. Đang nói chuyện, chợt nghe cửa phòng phía sau bị đẩy ra, Tiểu Tứ Tử đánh ngáp, bế Tiểu Thiên Thiên đi ra.

“Cẩn nhi, sao lại ra đây?” Tiêu Lương hỏi.

Thanh Ảnh nhanh nhẹn tiếp nhận Tiểu Thiên Thiên, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu…… Ách, công tử, thương thế nào rồi?”

Tiểu Tứ Tử hoạt động cánh tay một chút, “Không có việc gì, chuyện nhỏ mà.” Theo sau, hắn đến bên người Tiêu Lương ngồi xuống, nói, “Ta giống như nghe được các ngươi đang nói tới Hồi Long quan, ta cũng muốn nghe.”

Tiêu Lương thật bất đắc dĩ, Tiểu Tứ Tử mắt còn không mở nổi, nhưng lỗ tai lại rất thính a.

………

Tiểu Tứ Tử ngồi xuống, đem Tiểu Thiên Thiên cũng đang dụi mắt ôm vào trong lòng, Bạch Ảnh làm cháo ngô, cầm cái muỗng nhỏ mà uy nó ăn, Tiểu Tứ Tử đối với mọi người nói, “Mọi người tiếp tục nói đi, Hồi Long quan làm sao?”

“Nga, là nói đến tên gọi trước đây của Hồi Long quan.” Long Thiên Lý nhìn Lưu bá.

Lưu bá trầm mặc trong chốc lát, nói, “Nguyên lai cái tên ấy rất dọa người…… Kêu là Tang Thi lĩnh.” (tang thi: xác chết, lĩnh: núi)

Tên này nghe cũng đủ khiến cho người ta có cảm giác kinh sợ, Tiểu Tứ Tử giật mình tỉnh, mở to mắt nhìn chằm chằm Lưu bá, “Tang Thi lĩnh?”

Lưu bá gật gật đầu, còn nghiêm túc nói với mọi người, “Nghe nói, triều đình trước kia, có một đội quân vận chuyển vật tư (của cải) đi ngang qua vùng Huy Châu này. Lúc ấy trời tối, quan binh đành trụ lại trên núi. Vừa lúc ở Huy Châu cũng đang là nạn đói, dân chúng không còn lại gì, biết có một đội quân vận chuyển vật tư đi qua, mọi người liền nổi lên sát tâm. Lúc ấy, các nam nhân nơi này đều cầm theo vũ khí, hơn nửa đêm lén lút lên núi, mà đội quân này là chuyên môn vận chuyển vật tư, cũng không có bao nhiêu chiến lực, hơn nữa, họ đã chạy một ngày đường nên cũng rất mệt mỏi, cho nên đều bị thôn dân giết chết. Thôn dân đem của cải cướp đi, bất quá, ngay lúc đó có một đại tiên đã nói, những binh sĩ này chết đúng vào tháng bảy sơ (sơ: đầu tiên, lần đầu — ta cũng không hiểu lắm chữ “sơ” này),âm khí tích lại đều là người chết oan chết uổng, rất có khả năng biến thành tang thi nguy hại cho quê nhà, nếu muốn làm cho xác chết không thể vùng dậy, phương pháp duy nhất là chặt bỏ đầu.”

Tiểu Tứ Tử nghe được run lên một chút, đem bảo bối trong lòng ôm hảo, nói, “Thật sự có loại phương pháp này sao?”

Long Thiên Lý gật gật đầu, “Bây giờ phương pháp này vẫn còn tồn tại, người ta nói con người một khi người và đầu ở riêng thì không thể biến thành quỷ mà làm việc ác nữa.” Nói xong, xoay mặt hỏi Lưu bá, “Lúc ấy, tổng cộng có bao nhiêu binh sĩ đã chết?”

“Bảy mươi bốn.” Lưu bá nói, “Cùng với ngày giống nhau, là ngày mười bốn tháng bảy. Cho nên hằng năm, vào ngày mười bốn tháng bảy, Huy Châu phủ luôn có tập tục phải thắp nhang, hơn nữa, cũng không thể đi sơn đạo (đường núi),chính là vì đạo lý này.”

“Sau đó thì sao?” Tiêu Lương hỏi.

“Sau đó, thôn dân đem thi thể đều ném vào trong suối, đem đầu người toàn bộ chôn trên núi. Vì không muốn cho quỷ tìm thấy đầu để đi hại người, đại tiên kêu mọi người lập một tòa miếu tại nơi đó, cũng chính là Hồi Long quan bây giờ, để trấn sát khí.”

“Nga……” Tất cả mọi người hiểu được, nguyên lai Hồi Long quan có là như vậy.

“Một trăm năm sau chuyện đó, mọi việc đều bình an vô sự. Nhưng ngay tại mười năm trở lại đây…” Lưu bá nói tiếp, “Những tang thi này không biết tại sao lại biến thành như vậy, đại khái có lẽ là do động vật ở trong khe suối đó đụng vào, thế nhưng lại biến thành những tang thi không đầu cầm vũ khí, còn mặc cả áo giáp.”

“Tang thi không đầu?” Tất cả mọi người theo bản năng thấy một cỗ gió lạnh thổi qua.

“Nghe nói a, rất nhiều người đi qua đây đều thấy tang thi không đầu cứ đi tới đi lui, như đang tìm đầu mình. Tang thi này thực hung tàn, nó nếu ngửi thấy người sống, sẽ dừng lại tấn công, sau đó đem đầu người còn tươi sống đó xả xuống, ấn lên đầu chính mình…… Ai, cho nên mọi người đều gọi nó là Tang Thi lĩnh, bình thường, người địa phương cũng không dám tới gần.” Lưu bá dừng lại một chút, lại tiếp lời, “Ta tuy không biết chuyện tang thi này có phải là sự thật hay không, nhưng nơi đó địa thế hiểm trở lại thêm dã thú, một nữ nhân tay trói gà không chặt mà đi vào…… Dữ nhiều lành ít a, hơn nữa muốn tìm dân bản xứ đi vào tìm, đại khái cũng không có người nguyện ý dẫn đường.”

“Như vậy a…” Tiểu Tứ Tử nhíu mày, tiểu bảo bối tựa hồ cảm nhận được Tiểu Tứ Tử đang lo lắng, nhích lại gần, cầm lấy vạt áo Tiểu Tứ Tử, hơi hơi cau mày, y y nha nha kêu hai tiếng.

Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ nó, nói, “Bảo bối, mẫu thân ngươi đến tột cùng có đến núi không đầu không nha, ngươi nếu có thể nói thì tốt rồi…… Nhưng là, nếu mẫu thân ngươi đang ở trong núi không đầu, vì cái gì trong huyết thư lại cầu cứu, nói nàng đang ở Hồi Long quan, mà không nói là ở sau núi Hồi Long quan a?”

“Đúng vậy!” Tiêu Lương cũng gật đầu, “Nếu là ở hoang sơn dã lĩnh, chỗ nào lại có mộc dũng để bảo bối nằm a?”

“Ách, mấy vị, các ngươi vừa nói đến huyết thư, có thể hay không cho ta xem qua một chút?” Long Thiên Lý hỏi.

“Có thể.” Tiểu Tứ Tử lấy ra trong lòng bức huyết thư đưa qua, cho Long Thiên Lý xem.

Long Thiên Lý cầm huyết thư nhìn nhìn, hơi hơi nhăn lại mi, “Chiếc khăn này đích thị là vân cẩm (gấm Vân Nam).”

“Vân cẩm?” Tiểu Tứ Tử giật mình, “Kia thực quý a!”

Long Thiên Lý gật gật đầu, nói, “Không chỉ là quý, loại vân cẩm này nhìn thoạt qua giống như làm bằng lụa mỏng, đó là tàm ti (tơ tằm) cẩm, loại này phải cần hai lão công lành nghề dệt một ngày đêm mới được một tấc.”

“Chậm như vậy nha!” Tiểu Tứ Tử chấn động.

“Thực trân quý a, không phải người bình thường là có thể dùng được.” Long Thiên Lý nói, “Trong phủ Huy Châu ta có vài nhà có tiền, Lưu bá, ngươi mang theo người đi hỏi một chút, coi có nhà nào đánh mất tiểu oa nhi không, nếu không có…… Như vậy, oa nhi này cùng nương của nó có thể là người nơi khác đến, vừa vặn đi qua Hồi Long quan thì bị bắt cóc, ngươi dán thông báo chung quanh phủ huyện hỏi một chút.”

Lưu bá gật đầu đi ra ngoài.

Tiểu Tứ Tử tán thưởng, “Long tri phủ, ngươi thật đúng là có tài nha.”

Long Thiên Lý sửng sốt, theo sau trên mặt có chút xấu hổ, lắc đầu, nói, “Ta là người vô dụng nhất, lần này không phải do công tử chiếu cố giúp ta thì…… Ai, thật sự là cấp Long gia mất mặt a.”

Tiểu Tứ Tử khó hiểu, nghiêng đầu hỏi, “Ngươi không phải thi khảo được thám hoa sao? Hơn hai mươi tuổi được làm tri phủ, nhà ngươi nếu có con trai như ngươi, hẳn đều đốt pháo chúc mừng đi? Ngươi như thế nào còn nói chính mình thua kém a?”

Long Thiên Lý cười gượng hai tiếng, nói, “Ở Đại Tống ta trọng văn khinh võ, ta nếu là sinh ở nhà khác, kia thật không chịu thua kém với người nhà, đáng tiếc ta lại sinh ở Long gia. Cha ta cùng ca ca ta đều là Võ trạng nguyên, bọn họ đều trông mong ta trở thành Võ trạng nguyên, như vậy một nhà có ba Võ trạng nguyên…… Đáng tiếc a, ta cũng không chịu thua kém, chỉ biết học văn không màng tới võ, quyền cước từ nhỏ đã được học, hiện tại lại ngay cả một bộ quyền pháp cơ bản còn không học được.”

Tiểu Tứ Tử nghe được cảm thấy kì lạ, giơ tay ngăn lại, “Ngươi như thế nào lại để tâm vào những chuyện vụn vặt như vậy? Chẳng phải ai cũng có sở trường riêng sao, ngươi cho phụ thân cùng ca ca ngươi thi đấu với văn nhân thử coi, bọn họ có phải hay không cũng lợi hại?”

“Ách……” Long Thiên Lý xấu hổ cười cười, Tiểu Tứ Tử cúi đầu nhìn Tiểu Thiên Thiên, đem nó ôm lấy, nói, “Ai, nếu có thể tìm được mẫu thân ngươi thì tốt rồi, Tang Thi lĩnh a……”

“Không được.” Tiêu Lương đột nhiên nói, “Địa phương kia có chút kì quái, vô luận có nữ nhân bên trong hay không, cũng không thể lưu lại.”

Tiểu Tứ Tử tò mò quay đầu nhìn Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, có ý tứ gì nha?”

Tiêu Lương cười lạnh một tiếng, nói, “Cẩn nhi, ngươi nghĩ a, nếu muốn xác chết vùng dậy là chuyện ma quái, từ lúc một trăm năm trước đã bắt đầu, vì cái gì mà cố tình đợi đến mười năm gần đây mới bắt đầu? Hơn nữa, những tang thi nếu theo cách nói của mọi người thì rất kì quái, đám hung tăng kia ở nơi đó hoạt động lâu như vậy, cũng không thấy tang thi ăn thịt bọn họ.”

“Kia, Tiểu Lương Tử, ý của ngươi là gì nha?” Tiểu Tứ Tử hỏi.

Tiêu Lương nghĩ nghĩ, hỏi Long Thiên Lý, “Nơi này có chỗ nào đóng quân không?”

“Ân.” Long Thiên Lý gật gật đầu, “Ở phía đông nam có hai mươi vạn Long quân gia.”

“Long quân gia?” Tiểu Tứ Tử giật mình.

“Đều là quân mã của đại ca Long Nhất Phương ta…… Đại ca vốn thường trú ở vùng này, cho nên mới tìm người đề cử với hoàng thượng cho ta làm tri phủ nơi đây, ta vô dụng như vậy, đại ca khẳng định là muốn chiếu cố ta.”

Tiểu Tứ Tử nhăn mặt, lắc đầu, “Ngươi như thế nào luôn ủ rũ, suy nghĩ bi quan vậy? Giống như am thuần (chim cút) nha.”

Long Lượng đứng phía sau Long Thiên Lý “Phốc……” một tiếng vui vẻ, đối Tiểu Tứ Tử nói, “Tiểu công tử ngài nói quả thật đúng a, thiếu gia nhà ta từ nhỏ đã có biệt hiệu, kêu là tiểu am thuần.”

“Long Lượng! Không được nói nhiều!” Long Thiên Lý quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Long Lượng, lại xoay mặt hỏi Tiêu Lương, “Ý tứ của Tiêu huynh là?”

Tiêu Lương lấy ra lệnh bài của Tiểu Tứ Tử đưa cho Hắc Ảnh và Bạch Ảnh, phân phó, “Hai người mang lệnh bài này đến đại doanh, kêu Long Nhất Phương điều năm vạn đại quân đi Tang Thi lĩnh, để cho bọn họ đến Hồi Long quan trước, nhìn xem dưới đó đến tột cùng là có đầu người hay không. Sau đó, đem năm vạn quân đến khe suối Tang Thi lĩnh, tất cả mọi người cùng nhau vào tìm nữ nhân kia, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Nếu thật sự tìm thấy xác, cũng phải đưa về!”

“Dạ!” Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh cầm lệnh bài rời đi.

Ra cửa, Hắc Ảnh tán thưởng, “Bạch Ảnh, thấy không, Tiểu Lương Tử cùng vương gia năm đó tính tình không sai biệt lắm a!”

Bạch Ảnh gật đầu, “Đúng a, ngươi mang lệnh bài đi điều người, ta đi tìm vương gia cùng vương phi, đem sự tình nói lại một lần!”

Vì thế, hai người phi thân lên ngựa, phân công nhau hành sự.

Đến trưa, phía đông nam bụi đất bay mịt mùng, Long Nhất Phương tự mình mang theo một vạn bộ binh, đi theo Hắc Ảnh đến Tang Thi lĩnh.

Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương, cùng Long Thiên Lý và người ở nha môn có liên quan, đều ở trước cửa Hồi Long quan chờ.

Ngốc ngốc tiểu thần bộ

Túi hương

Hình dung nó màu đỏ nha mọi người:d
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.