“Ta nghĩ muốn thỉnh người của tri phủ đại nhân ra sau núi tìm người.” Tiêu Lương nói, “Theo như đám hung tăng kia nói, mẫu thân của oa nhi mà chúng ta mang theo chạy trốn ra phía sau núi của Hồi Long quan.”
Long Thiên Lý sửng sốt, sau đó lại nhíu mày, hỏi, “Nàng mất tích đã bao lâu?”
“Đã vài ngày.” Tiêu Lương trả lời, “Bất quá dựa theo tình hình của oa nhi, ít nhất thì buổi sáng ngày hôm qua, mẫu thân của nó hẳn là vẫn còn sống.”
“Ân!” Long Thiên Lý gật đầu, “Việc này không nên chậm trễ, ta lập tức tìm người địa phương dẫn đường rồi cùng nha dịch vào núi.”
Đang nói chuyện, chợt nghe một lão binh đứng bên đột nhiên nói, “Đại nhân, ta xin nói xen vào một câu, các ngươi muốn ra phía sau núi của Hồi Long quan sao?”
Long Thiên Lý vốn không phải người địa phương, đối với địa hình nơi này cũng không hiểu biết lắm, thấy lão binh kia tựa hồ đang muốn nói lên suy nghĩ của mình, liền nói, “Lưu bá, lại đây ngồi nói, phía sau núi ở Hồi Long quan có vấn đề gì sao?”
“Nơi đó không thể đi a!” Lưu bá cau mày, lắc đầu nói, “Ngài không phải người địa phương, đại khái không nắm rõ lai lịch của Hồi Long quan này.”
“Đúng!” Long Thiên Lý cấp Lưu bá một chén trà, hỏi, “Có thể hay không nói cho ta biết cụ thể một chút? Còn có a, vì cái gì mà tri phủ trước đây một nhắm một mở với nơi đó?”
“Lúc này, gọi đó là Hồi Long quan, nguyên lai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-cong-dong-nhan-ngoc-ngoc-tieu-than-bo/2071393/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.