Chương trước
Chương sau
Nghe Tiêu Lương nói một hồi, Tiểu Tứ Tử rất nhanh đã khôi phục tinh thần. Hai người ăn xong điểm tâm rồi cùng ra ngoài viện. Vừa bước ra, liền cảm thấy Lãng Ngọc sơn trang có chút loạn.

“Xảy ra chuyện gì?” Tiểu Tứ Tử giữ chặt một tên hạ nhân chạy qua.

“Nga, tiểu đại hiệp a, quốc cửu gia bị bệnh. Vừa mới mời được một thần y đến trị bệnh cho hắn, hình như là đã khá hơn rất nhiều rồi. Thần y nói phải để cho quốc cửu gia ăn tỏi, chúng ta đang phải chạy đi chuẩn bị.

Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương liếc nhìn nhau một cái, Tiểu Tứ Tử hỏi, “Quốc cửu gia bị bệnh gì a?”

“Cũng không biết chính xác a.” Hạ nhân lắc đầu, nói, “Chỉ biết là toàn thân ngứa. Sau đó kêu mấy đại phu đến chữa cũng không thấy hết. Vừa lúc trên đường gặp một thần y tên Phổ Độ, thật sự lợi hại a. Chỉ mới bắt mạch mà đã đoán ra bệnh gì, quốc cửu gia đã khá hơn.”

“Thật không?” Tiểu Tứ Tử cảm thấy hứng thú, liền kéo tay Tiêu Lương, nói, “Đi! Tiểu Lương Tử, chúng ta đi nhìn xem thần y kia đi!”

Hai người đi tới trước viện, thì thấy Hiệp Lãng Ngọc từ trong phòng đi ra, đối với người mặc thanh sam bên cạnh nói tiếng cảm tạ, “Thật sự đa tạ tiên sinh, tiên sinh thật sự là Phổ Độ chúng sinh, là Bồ Tát sống.”

Tiểu Tứ Tử từ xa thấy người đi ra, thiếu chút nữa đã kêu thành tiếng, này không phải phụ thân sao?!

Nhưng khi đi vào thì vừa thấy, người nọ so với phụ thân cảm giác lớn tuổi hơn một chút, lại có râu. Phụ thân thì không có râu, nhưng bộ dáng thì lại rất giống a.

Tiểu Tứ Tử dụi dụi mắt, nhìn kĩ, cảm thấy cứ giống giống thế nào thế nào, liền túm lấy Tiêu Lương bên cạnh, “Tiểu Lương Tử, ngươi nọ có giống phụ thân hay không a?”

Tiêu Lương khẽ nhíu mày, nghiêng đầu nhìn nhìn, nói, “Ân…… Không giống đâu.” Kì thật Tiêu Lương đã sớm nhìn ra, nhưng là tuyệt đối không thể nói a không thể nói.

Mà lúc này, ở phía sau Phổ Độ kia là một nam tử hắc y cao lớn, thoạt nhìn giống như một lão nhân. Tiểu Tứ Tử lại tiếp tục dụi mắt, cầm lấy tay áo Tiêu Lương hoảng a hoảng, “Tiểu Lương Tử, có phải hay không ta nhìn lầm rồi a?! Hắn không phải là Cửu Cửu sao? Giống nhau như vậy nha.”

Tiêu Lương dở khóc dở cười, tâm nói Công Tôn cùng Triệu Phổ hóa trang cũng quá tùy ý a, một chút cũng không chuyên nghiệp. Cũng may Tiểu Tứ Tử là tiểu ngốc tử, bằng không còn không nhận ra a.

Lúc này, chợt nghe Hiệp Lãng Ngọc nói, “Phổ Độ thần y, gia phụ (phụ thân) nhiều năm nay có bệnh trong người, có thể hay không giúp đỡ trị bệnh?”

Công Tôn gật đầu, nói, “Có thể.”

Hiệp Lãng Ngọc vui mừng lộ rõ trên mặt, nói, “Thật sự là tốt quá, vậy mời thần y ở lại Lãng Ngọc sơn trang này, ngày mai gia phụ sẽ về.”

Công Tôn gật gật đầu, nhưng Tiêu Lương lại khẽ nhíu mày. Lúc này, Hiệp Lãng Ngọc mới để ý thấy bọn người Tiểu Tứ Tử, liền nói, “Tiểu anh hùng cũng đến đây a.”

Công Tôn nhịn nửa ngày mới không chạy lại đánh hắn, người này dám nói hươu nói vượn cái gì, dám nói những lời ngon ngọt dụ dỗ Tiểu Tứ Tử sao? Vạn nhất hắn thấy mình đúng là anh hùng thì làm sao bây giờ? Anh hùng làm cái gì, ta muốn hắn cứ sống thoải mái mà làm tiểu ngốc tử a!

Tiểu Tứ Tử gật đầu, nhưng hai mắt vẫn cứ tò mò mà nhìn chằm chằm Công Tôn, tâm nói…… Phụ thân nếu có râu hẳn là cái dạng này, rất giống a… Còn người phía sau kia, nhìn thế nào cũng thấy giống Cửu Cửu a.

“Đến a!” Hiệp Lãng Ngọc gọi quản gia Hiệp trung tới, “Ngươi đi sắp xếp chỗ ở cho thần y đi.”

“Dạ!” Hiệp trung đáp ứng xong, liền đi xuống chuẩn bị.

Công Tôn hỏi Hiệp Lãng Ngọc, “Không biết lệnh tôn bị bệnh gì a?”

Tiểu Tứ Tử ngoáy ngoáy lỗ tai, ai nha, giọng nói cũng giống nha.

“Lúc còn trẻ gia phụ đã từng vàoNamra Bắc, nên mới bị bệnh thấp khớp, vẫn chưa được trị khỏi. Mỗi khi trái gió trở trời, lại thấy đau đớn khó chịu…… Tiên sinh diệu thủ hồi xuân, hi vọng có thể chữa được cho gia phụ. Nếu được trị khỏi, tất sẽ có một khoản hậu ta thật lớn.”

Công Tôn gật gật đầu, nói, “Không dám, tế thế cứu người là bổn phận của người hành y như ta, Hiệp công tử không cần đa lễ.” Nói xong, liền mang theo Triệu Phổ, xoay người đi theo quản gia.

Tầm mắt Tiểu Tứ Tử vẫn cứ nhìn theo Công Tôn, chợt nghe Hiệp Lãng Ngọc nói, “Tiểu anh hùng, vừa rồi Lưu Nghị tổng bộ đã phái người canh chừng bốn phía, nghiêm ngặt canh phòng bảo vệ huyết ngọc san hô. Tối nay mong tiểu anh hùng chú ý nhiều hơn. Ngọc này là muốn cấp Thái Hậu làm lễ vật, vạn nhất xảy ra sai lầm gì, chúng ta không thể đảm đương nổi a.”

“Nga, tốt.” Tiểu Tứ Tử kêu Thanh Ảnh cùng Bạch Ảnh đi ra trước lầu trấn giữ, chờ tới khi mặt trời lặn hắn sẽ qua.

Sau đó, Tiểu Tứ Tử cũng không có tâm tư mà đi nhìn xem cái tên béo phì Bàng Dục kia bệnh như thế nào, mà cùng Tiêu Lương đi dạo một vòng ở mấy lầu các phụ cận, phát hiện có rất nhiều người, đừng nói là đạo tặc, phỏng chừng ngay cả ruồi bọ cũng không thể bay vào a.

Tiểu Tứ Tử vội vàng lôi kéo Tiêu Lương trở về sân, hắn muốn nhanh đến coi vị Phổ Độ phu tử kia. Nếu người ta là thần y thật, vậy hắn phải hảo hảo cùng người ta học tập a. Mặt khác, Tiểu Tứ Tử cũng có chút tâm tư, thật ra hắn luôn xem phụ thân hắn là thần y tốt nhất trên đời, cho nên hắn muốn nhìn thử coi thần y này so với phụ thân hắn, ai lợi hại hơn.

Về tới biệt viện, lại vừa khéo thấy Hiệp trung đem Công Tôn cùng Triệu Phổ sắp xếp ở trong viện của Tiểu Tứ Tử bọn họ. Phòng của họ là một gian ở phía đông, đối diện với phòng của bọn Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử tò mò bước lại gần, hướng vào phòng nhìn xung quanh. Tiêu Lương lôi kéo hắn, cười, “Như vậy sao được? Nhìn lén người ta.”

Tiểu Tứ Tử mếu máo, hỏi, “Bọn họ thật sự không giống phụ thân cùng Cửu Cửu sao?”

“Đại khái thần y thì đều giống nhau chứ sao.” Tiêu Lương cười cười, nói.

Tiểu Tứ Tử chớp mắt mấy cái, “Như vậy a…… Đúng nga, phụ thân cũng là thầy tướng số, cũng giỏi y thuật! Nhưng là cái người tùy tùng kia sao lại giống Cửu Cửu như vậy, hắn cũng là Vương gia sao?”

Công Tôn cùng Triệu Phổ ở trong phòng uống trà, nghe được lời nói của Tiểu Tứ Tử mà phải nhẫn cười. Công Tôn trong lòng thấy ngứa, vừa nãy, vì không muốn làm cho Hiệp Lãng Ngọc chú ý, cho nên không biểu hiện ra ngoài. Kì thật hắn thường liếc mắt nhìn về phía Tiểu Tứ Tử, thấy tiểu tử kia giống như đã gầy đi một ít, Công Tôn hắn thật đau lòng a. Chính là Tiểu Tứ Tử sau khi gầy đi, cái cằm phía dưới có hơi đầy lên, ánh mắt cũng lớn hơn. Mà quan trọng là, càng ngày càng đẹp hơn.

Tiêu Lương đối Tiểu Tứ Tử nói, “Cẩn nhi, ta đi ra ngoài một chút.”

“Ngươi muốn đi đâu nha?” Tiểu Tứ Tử hỏi Tiêu Lương.

Tiêu Lương cười nhẹ nói, “Ta đi dạo vài vòng trong Lãng Ngọc sơn trang, nhìn xem có gì khả nghi không. Ngươi cùng nhóm ảnh vệ cứ ở lại đây, vạn nhất có động tĩnh gì, cũng có thể tùy cơ mà ứng biến.”

“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, nói với Tiêu Lương, “Ngươi cẩn thận một chút nga.”

Tiêu Lương xoay người muốn đi, nhưng hình như nhớ tới cái gì, liền nói với Tiểu Tứ Tử, “Cẩn nhi, biết vì sao Hiệp Lãng Ngọc kia vì sao lại sắp xếp cho thần y ở sát vách của chúng ta không?”

Tiểu Tứ Tử lắc đầu, hỏi, “Lãng Ngọc sơn trang có phải hay không mỗi khi có khách nhân đều sắp xếp ở nơi này?”

Tiêu Lương cười cười, nói, “Ta cảm thấy a, thần y này tới vừa đúng lúc, Hiệp Lãng Ngọc nhất định là hoài nghi thân phận của bọn họ. Nhưng vì muốn bọn họ coi bệnh cho người nhà nên hắn cũng không có biện pháp, cho nên mới sắp xếp bọn họ ở bên cạnh chúng ta, để chúng ta có thể thuận tiện quan sát.”

“A!” Tiểu Tứ Tử nhẹ nhàng mà vỗ tay một cái, “Đúng nga! Tiểu Lương Tử ngươi thật thông minh a!”

Tiêu Lương cười nói, “Là Cẩn nhi ngươi tâm địa tốt, sẽ không hoài nghi người khác.”

Tiểu Tứ Tử cúi đầu cười cười, hai má hồng hồng, tâm nói, Tiểu Lương Tử thực biết nói chuyện nha. Mỗi lần nghe hắn nói nói, chính mình đều rất cao hứng, rất cao hứng.

Trong phòng, Công Tôn thấy bộ dáng Tiểu Tứ Tử đỏ mặt nhưng vô cùng cao hứng. Tiểu hài tử chết tiệt cái gì cũng nghe theo Tiêu Lương, thật bực a. Ngẫm lại trước kia Tiểu Tứ Tử chỉ nghe lời mình, hiện tại lại cùng Tiêu Lương thân cận như vậy, Công Tôn nén giận, đánh vào không khí một cái.

“Cho nên a, ngươi nếu có cơ hội, liền cùng thần y kia trò chuyện một chút, nhìn xem có điểm gì khả nghi không!” Tiêu Lương thấp giọng nói.

“Ân! Ngươi yên tâm đi, ta đã biết!” Tiểu Tứ Tử còn nghiêm túc mà gật đầu. Tiêu Lương đi rồi, hắn ngồi một chỗ trong sân, thường thường xoay mặt liếc về phòng Công Tôn bọn họ một cái, tò mò a tò mò.

Không bao lâu, Công Tôn giả vờ như đi ra ngoài hít thở không khí, chậm rãi đi ra, thấy được Tiểu Tứ Tử.

Chỉ thấy Tiểu Tứ Tử ngồi trên cái ghế đá, đối diện với hắn.

Công Tôn cười cười, đi tới nói, “Tiểu huynh đệ, họ gì a?”

Tiểu Tứ Tử nhìn gần càng cảm thấy giống, nói, “Ân, ta họ Công Tôn, kêu Công Tôn Cẩn, mọi người đều gọi ta là Tiểu Tứ Tử.”

“Nga….. Tiểu Tứ Tử.” Công Tôn cười ha ha kêu một tiếng. Tiểu Tứ Tử nhịn không được mà hít một ngụm khí lạnh, người này sao mà cả giọng nói cũng giống phụ thân như đúc vậy!

“Ta vừa mới nghe Hiệp trang chủ kêu Tiểu Tứ Tử ngươi là tiểu anh hùng a.” Công Tôn cười nói.

Tiểu Tứ Tử có chút ngượng ngùng, nói, “Cũng không có, chỉ là khách khí thôi…… Ân, tiên sinh họ gì a?”

Công Tôn cười cười, nói, “Ta gọi là Phổ Độ.”

“Phổ Độ……” Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, nói, “Cái kia, tiên sinh có hay không đã thất lạc huynh đệ nhiều năm a?”

Công Tôn bị hắn chọc cười, cười nói, “Tại hạ xác thực không hề thiếu huynh đệ tỷ muội, nhưng là cũng không có thất lạc.”

“Nga……” Tiểu Tứ Tử có vẻ có chút thất vọng. Công Tôn thật muốn nhìn thấy bộ dáng của Tiểu Tứ Tử khi biết chân tướng, sẽ nhào vào ôm hắn, gọi hắn một tiếng phụ thân a.

“Tiểu Tứ Tử, có tâm sự gì sao?” Công Tôn hỏi, “Ngươi vừa rồi cứ nhìn chằm chằm vào ta, nhận thức ta rất giống ai sao?”

Tiểu Tứ Tử sửng sốt, sau đó có chút ảm đạm mà gật đầu, nói, “Ân, tiên sinh có bộ dáng giống với phụ thân ta nga, nhưng là phụ thân ta có chút trẻ tuổi hơn.”

“Thật không?” Công Tôn nở nụ cười, nói, “Lệnh tôn ngươi là làm cái gì a? trẻ tuổi mà có đứa con lớn như vậy a?”

Tiểu Tứ Tử gãi gãi đầu, nói, “Ân, cha ta là thần y!”

“Vừa khéo vậy sao?” Công Tôn nghe đến đây thì hưng trí, đùa với Tiểu Tứ Tử, “Bất quá a, cho dù hắn là thần y, cũng sẽ không lợi hai hơn ta a.”

Tiểu Tứ Tử đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại thực mất hứng nói, “Mới sẽ không, phụ thân ta là thần y lợi hại nhất thiên hạ, không chỉ y thuật giỏi, tâm địa cũng tốt, bộ dáng cũng dễ nhìn, tính tình cũng tốt, là phụ thân tốt nhất.”

Công Tôn sửng sốt, thật không nghĩ hình tượng của mình trong lòng Tiểu Tứ Tử lại cao lớn như vậy a. Mà mấy ảnh vệ ở trên nóc nhà lại cảm động lệ rơi đầy mặt…… Hảo vui mừng a, hảo vui mừng a, sinh được nhi tử như thế thì người làm cha cũng không cần cầu mong gì a!

Tiểu Tứ Tử nhìn Công Tôn ánh mắt giật mình mà nhìn mình, cũng cảm thấy cơn tức của mình có chút lớn, liền nói, “Cái kia, ta hung một chút, nhưng là, không được nói cha ta không tốt.”

Công Tôn gật gật đầu, cười hỏi, “Ngươi thích cha ngươi như vậy a?”

Tiểu Tứ Tử cười, “Đương nhiên.”

“Thật sự là hiếu thuận a.” Công Tôn cười nói, “Bất quá, ta đây vẫn là cảm thấy y thuật của ta so với cha ngươi vẫn tốt hơn. Không bằng như vậy đi, cha ngươi ở nơi nào, ngươi gọi hắn ra đây, chúng ta tỉ thí một chút!”

Tiểu Tứ Tử nghe xong có chút khó xử, nói, “Phụ thân không ở nơi này.”

“Nga…… Là không dám so với ta sao?” Vẻ mặt Công Tôn lập tức lộ ra nét coi thường.

“Mới không phải.” Tiểu Tứ Tử nóng nảy, “Phụ thân xác thực không ở nơi này, nếu có ở đây, hắn mới không thua.”

“Kia, như vậy đi.” Công Tôn nói, “Ngươi thay phụ thân ngươi so với ta, hai ta xem thử ai trị được bệnh cho Hiệp lão trang chủ, thế nào? Nếu ngươi thắng, liền nói lên rằng cha ngươi so với ta lợi hại hơn. Nếu ngươi thua, vậy khó nói rồi.”

Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ ngực, nói, “Hảo! Ta so với ngươi!”

Công Tôn thầm giật mình, Tiểu Tứ Tử tự tin như vậy a, liền hỏi, “Ngươi nhỏ tuổi như vậy, sao lại rất tự tin a?”

Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, nói, “Cái kia là đương nhiên. Ta đi theo phụ thân đã mười mấy năm, lúc nào đi đường cũng giúp hắn cầm hòm thuốc. Phụ thân ta là thần y, ta cũng tuyệt đối không thua ngươi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.