Johny đi rồi.
Cho dù Kat cố gắng hết mình, nhưng cô vẫn không thể nào đi vững, chứ đừng nói tới cầm vũ khí chiến đấu. Thành quả của hai hôm đau đớn toát mồ hôi là cô có thể đi lại chậm rãi trong phòng.
Kat hận cái cảm giác bất lực này. Ngồi nhà và ăn bám như một kẻ thất bại mạt hạng! Cô là trưởng nữ của dòng họ Du Couteau, là bông sen tử thần, nỗi kinh hoàng của kẻ địch, làm sao có thể chấp nhận như thế này? Mặc dù Johny tỏ vẻ cô chỉ cần tĩnh dưỡng, mọi chuyện cứ để anh lo, nhưng...
Nhưng chí ít cô cũng phải giúp anh dọn dẹp! Giống như anh đã từng đề nghị cô lúc đó! Dọn dẹp thay cho phí sinh hoạt! Kat mỉm cười.
Bất chợt một nỗi lo lắng bao phủ lấy cô. Ra ngoài đó một mình không có ai hỗ trợ, Johny có gặp nguy hiểm không? Nhỡ đâu anh gặp phải sát thủ thì sao? Vết thương của anh đã lành hoàn toàn đâu? Càng nghĩ, cô càng thấy nóng ruột. Thật tiếc là cô chẳng thể làm gì! Đây không phải là một bộ truyện nhiệt huyết, bị thương thì phải tĩnh dưỡng cho lành, đó là sự thật.
Bình thường khi con người ta có việc bận, thì thời gian trôi qua nhanh như gió, vèo một cái đã hết ngày. Hỡi ôi, khi chúng ta phải chờ đợi một ai, thì thời gian bỗng trở nên dài dằng dặc đến vô tận! Ba thu hợp lại một ngày dài ghê! Kat thẫn thờ nhìn đĩa mì xào trước mặt bốc khói nghi ngút, lòng dạ rối bời, không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-chua/2187112/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.