Nó chạy hùng hục qua những rặng cây trên tứ chi to khỏe. Trong đôi mắt vàng lợt tròn như bi ve đó, mọi thứ trở nên bền bệt và nhòe nhoẹt đi một cách kì lạ. Nó vẫn phân biệt ra được một số màu sắc cơ bản, như màu xanh của rặng cây, màu nâu của gỗ.
Hay màu của thứ ăn được!
Con quái vật vươn dài cánh tay, túm lấy một cành cây, kéo cả người nó bắn vọt lên trên cao, rồi tiếp tục vươn cánh tay còn lại lên nắm lấy một con chim chưa kịp bay đi. Nó há ngoác cái miệng đen xì ra, nuốt chửng toàn bộ con vật vào trong bụng.
Bóng tối lan tràn ra, xâm chiếm bên trong nội bộ con chim, để rồi một thoáng sau, đồng hóa nó thành bóng tối! Con quái vật rùng mình thỏa mãn, treo ngược người trên cành cây. Nó cần có thời gian để tiêu hóa hết con chim cấp thấp đó.
Nó không rõ vì sao bản thân lại muốn treo ngược trên cành cây nữa, chỉ có điều bản năng nó mách bảo rằng làm như vậy sẽ dễ tiêu đồ ăn hơn, vậy nên nó làm. Không chỉ vậy, ở tư thế này, nó có thể thấy được rất nhiều mối nguy đến từ bầu trời.
Về phần dưới mặt đất, nếu như có kẻ địch nào tiến lại được gần chỗ nó đang bám đây thì nó đã biết từ lâu rồi!
Nó đã lang thang trong khu rừng này từ bao giờ, nó cũng không nhớ rõ nữa. Nó chỉ nhớ nó có một sứ mệnh phải làm, phải tiến tới nơi nào đó và gặp người nào đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-chua/2186731/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.