Chương trước
Chương sau
"Ta tới rồi, Vũ Hàm... Ta tới rồi!" Độc Cô Thác đem mặt vùi vào trong tóc nàng, ngửi một mùi thơm cơ thể chỉ thuộc về riêng nàng.
Ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía bọn họ, không ngờ được Thiên Diệp Vương Độc Cô Thác đại danh đỉnh đỉnh lại có thể có một mặt ôn nhu như thế, thật khiến cho bọn họ đại khai nhãn giới.
"Thiếp tưởng rằng, thiếp sẽ không còn được gặp lại chàng nữa, thiếp tưởng, chia ly lần này, chính là kết thúc của chúng ta!" Uông Vũ Hàm kéo thân thể nặng nề, gắng gượng nói ra những lời này.
"Đứa ngốc, chúng ta không phải ước hẹn phải đời đời kiếp kiếp ở cùng nhau sao?" Độc Cô Thác thâm tình nói nhỏ bên tai nàng, hắn tuyệt đối sẽ không để Vũ Hàm rời xa hắn, tuyệt đối không.
"Khụ khụ khụ" – Uông Vũ Hàm ho nhẹ vài cái, nắm chặt cánh tay của Độc Cô Thác, ngực khó chịu giống như bị hỏa thiêu, nàng rất muốn đáp lại Độc Cô Thác, nhưng thân thể ốm yếu khiến nàng khó có thể mở miệng.
"Phốc..." Một ngụm máu đổ tươi phun ra từ trong miệng Uông Vũ Hàm, Độc Cô Thác trừng lớn hai mắt nhìn ái thê mềm đi trong lòng, lớn tiếng gọi nàng: "Vũ Hàm ——— Vũ Hàm ———-!"
Bóng đêm lại ập tới, Uông Vũ Hàm không nghe được bất cứ âm thanh gì, cho dù Độc Cô Thác tức giận ra lệnh cho nàng, nhưng nàng vẫn nặng nề mê man.
Đặt nàng nằm ở trên giường, Độc Cô Thác tiến từng bước tới phía Hình Ngạo Thiên, lớn tiếng nói: "Hung thủ đâu? Hung thủ ở đâu? Cô vương phải bắt hắn băm thây vạn đoạn!"
Hình Ngạo Thiên thở dài, sau đó mới đáp: ‘Trước mắt còn đang tra, vẫn chưa thể xác định hung thủ là ai, nhưng ta cho ngươi một cam đoan, nếu Hình Ngạo Thiên ta không tìm ra được hung thủ, ta cam nguyện đưa đầu của ta dâng ngươi!"
Những lời này của Hình Ngạo Thiên khiến tất cả mọi người ở đây tưởng mình nghe nhầm, hắn lại có thế vì một nữ nhân lập lời thề như vậy, đối phương còn là vua nước đối địch, Hân Vũ từ đầu tới cuối đứng bên cạnh nhìn thấy nhất cử nhất động của hắn đối với học tỷ, trong lòng chua sót không biết nên nói với ai.
Độc Cô Thác lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, sau một hồi, mới mở miệng nói: "Hi vọng ngươi có thể nói được làm được, nhưng đừng tùy tiện tìm một người để thay thế, ta có mắt nhìn ra."
Độc Cô Thác đương nhiên là không tin tưởng lời Hình Ngạo Thiên nói, từ khi hắn vào Vương cung Phong Thành, ám vệ cũng đã ở cẩn thận sắp xếp ở hậu cung, hắn tin rằng Vũ Hàm trúng độc, nhất định là tần phi trong hậu cung của hắn ta gây nên.
Ban đêm, bởi vì có Độc Cô Thác làm bạn, trong tẩm cung cũng không cần nhiều người canh giữ ở đây, Hân Vũ nhìn thấy Hình Ngạo Thiên thần tình tang thương, tiến đến kéo tay hắn, nói: "Ngạo Thiên, quay về Hưng Khánh Cung nghỉ ngơi đi, chàng đã phải trông học tỷ vài ngày rồi, bây giờ phu quân của học tỷ đã đến, nơi này có hắn, tất cả đều ổn."
Hình Ngạo Thiên nhíu mày, giống như không thích nghe những lời Hân Vũ nói, Độc Cô Thác đến đây thì thế nào? Hắn cũng không thể giải độc, so với việc chiều chuộng hơn, hắn có nặng lực gì chăm sóc tốt cho Vũ Hàm chứ?
"Không cần, nàng đi về trước đi, cô còn muốn ở cùng Vũ Hàm!" Thái độ hờ hững của hắn, khiến trái tim Hân Vũ tức thời bị đâm mạnh, vừa rồi hắn xưng "cô" với nàng, hắn lại bày vẻ quân vương với nàng?"
Hân Vũ không nhiều lời dư thừa, một khi đã như vậy, nàng cũng không có gì để nói, chỉ hi vọng tỷ tỷ có thể sớm khôi phục, đi trên đường nhỏ uốn khúc, nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, vì sao không có một ngôi sao nào thuộc về nàng?
Đột nhiên một hồi tiếng bước chân vội vã truyền đến, Hân Vũ dừng bước ngay tại chỗ, nhìn thấy một đám người vội vàng chạy về phía Nguyệt Hoa cung, chẳng lẽ độc của học tỷ trầm trọng hơn sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.